Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi
Chương 55 :
Ngày đăng: 16:50 27/05/20
Tô Tiêu Tiêu ở công ty Chu Lâm Duyên cho đến giữa trưa, lúc đang ăn cơm trưa thì nhận được điện thoại của tiểu Hàm bảo cô về phòng làm việc một chuyến.
“Đi bây giờ sao?” Chu Lâm Duyên từ đống văn kiện ngẩng đầu lên.
Tô Tiêu Tiêu ngồi ở sofa, đem canh cà chua uống sạch, cô rút ra khăn giấy xoa xoa miệng, nói. “Ừ, ở văn phòng có chút việc cần em xử lý, bây giờ em phải đi ngay.”
“Để anh bảo Lý Cao đưa em đi.” Chu Lâm Duyên vừa dứt lời thì Lý Cao cũng vừa lúc vào lấy văn kiện.
Tô Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Lý Cao. “Không cần, anh đừng có lúc nào cũng bảo Lý trợ lý giải quyết việc cá nhân của anh như vậy.”
Lý Cao mới vừa tiến vào, còn không biết hai người đang nói chuyện gì, liền có chút mờ mịt.
Chu Lâm Duyên câu môi cười cười. Anh đứng dậy đi đến trước mặt Tô Tiêu Tiêu, từ túi quần lấy ra chìa khóa xe. “Vậy em lấy xe của anh mà đi.”
Tô Tiêu Tiêu cười tủm tỉm cầm lấy chìa khóa. “Cũng được.”
Tô Tiêu Tiêu cầm lấy túi xách trên sofa đứng lên.
Chu Lâm Duyên nhìn cô rồi nói. “Buổi tối lúc tan tầm nhớ chờ anh tới đón.”
“Đã biết, em đi đây.”
Tô Tiêu Tiêu xách túi đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Lý Cao còn cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với anh ta. “Lý trợ lý, tạm biệt nhé.”
Lý Cao khom người, mỉm cười. “Bà chủ đi thong thả.”
Tô Tiêu Tiêu nghẹn lại, dưới chân lảo đảo.
……
Tô Tiêu Tiêu trở lại phòng làm việc xử lý công việc, buổi chiều lại cùng người phụ trách nhà hát lớn ở đường Trường Nam trao đổi ý tưởng thiết kế, sau đó mới trở lại phòng làm việc.
Lúc Tô Tiêu Tiêu trở về văn phòng thì đã hơn 5 giờ, mỗi khi tới giờ này mọi người liền bắt đầu thảo luận buổi tối ăn cái gì.
Ngô Thư Dao tới gần Tô Tiêu Tiêu hỏi. “Buổi tối em có đi hẹn hò không?”
Tô Tiêu Tiêu cong cong đôi mắt nhìn cô ấy.
“Được rồi, chị biết ngay mà.” Ngô Thư Dao đứng dậy đi ra chỗ khác gọi điện thoại hẹn bạn đi ăn cơm.
Lúc 5 giờ 30 thì Chu Lâm Duyên gọi điện thoại tới. “Em còn bận không?”
“Ừ, cũng ổn cả rồi.”
Chu Lâm Duyên nói. "Hiện tại anh sẽ lên đường, khoảng 6 giờ anh sẽ tới chỗ của em.”
Tô Tiêu Tiêu cúi đầu vừa ngửi thấy mùi hương toả ra từ cái bát trong nháy mắt cô lập tức nắm chặt cái mũi, mặt mày đều nhíu lại. “Em không uống, quá đắng.”
“Thuốc đắng dã tật.”
Tô Tiêu Tiêu quay đầu sang chỗ khác, dùng sức lắc đầu.
“Tô Tiêu Tiêu, nghe lời.”
Chu Lâm Duyên khăng khăng muốn Tô Tiêu Tiêu uống thuốc, cuối cùng cô cũng không có biện pháp đành phải xoay đầu trở về.
Tô Tiêu Tiêu cầm lấy cái bát, cúi đầu vừa ngửi thiếu chút nữa muốn phun ra.
Chu Lâm Duyên nói. “Em đừng ngửi, trực tiếp uống.”
Tô Tiêu Tiêu giãy giụa nửa ngày, thử uống một ngụm, đắng đến thiếu chút nữa cô đã phun ra.
Tô Tiêu Tiêu nhanh chân đá đá Chu Lâm Duyên. “Đường, anh nhanh lấy cho em hai viên đường.”
Chu Lâm Duyên liếc nhìn cô một cái, cảm thấy rất buồn cười. “Em cũng đã bao nhiêu tuổi rồi.”
Anh đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy đường.
Tô Tiêu Tiêu mất thật nhiều khí lực mới uống xong bát thuốc, đắng đến khuôn mặt nhỏ đều gắt gao nhăn lại, Chu Lâm Duyên lấy đường bỏ vào miệng của cô.
Tô Tiêu Tiêu trong miệng ngậm đường, còn không quên nói. “Chu Lâm Duyên, em quá chán ghét anh.”
Chu Lâm Duyên ngồi vào mép bàn nhìn cô.
Tô Tiêu Tiêu một hơi ngậm lấy hai viên đường, vị đắng trong miệng trong cũng tan biến.
Chu Lâm Duyên kéo tay của cô. “Cô Tô, thời gian sắp tới có bận không?”
Tô Tiêu Tiêu mang theo nghi hoặc liếc anh một cái. “Làm gì?”
Chu Lâm Duyên nói. “Giúp anh một chuyện.”
Tô Tiêu Tiêu còn chưa hết bực bội đâu, cô rút về tay. “Không giúp.”
Chu Lâm Duyên đơn giản ngồi lên sofa đem người ôm vào trong lòng. “Dành thời gian trang trí căn nhà.”
Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn anh. "Căn nhà nào cơ?”
Chu Lâm Duyên cúi đầu hôn cô, thấp giọng nói. “Ngày mai mang em đi xem.”