Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 54 :

Ngày đăng: 16:50 27/05/20


Thật ra thì chu kỳ kinh nguyệt của Tô Tiêu Tiêu luôn tới không đúng thời gian, chậm lại mười ngày nửa tháng cô cũng không để ở trong lòng, hơn nữa Chu Lâm Duyên mỗi lần đều sử dụng biện pháp tránh thai cho nên cô cũng không nghĩ nhiều về chuyện đó.



Nhưng mà lần này đã hai tháng không tới, Tô Tiêu Tiêu đột nhiên có chút lo lắng.



Tô Tiêu Tiêu bẹp miệng, nhìn Chu Lâm Duyên với vẻ đáng thương. “Anh nói có khi nào thật sự sẽ …”



Chu Lâm Duyên nắm tay cô thật chặt, thấp giọng hỏi. “Em sợ sao?”



Tô Tiêu Tiêu nói. “Cũng không phải là em sợ, chính là…em còn chưa chuẩn bị tâm lý.”



Hơn nữa khoảng thời gian trước cô luôn bận rộn giải quyết công việc, làm việc và nghỉ ngơi không quy luật, còn thường xuyên thức đêm, có khi nào sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới cục cưng hay không.



Chu Lâm Duyên lại hỏi. “Em đã mua que thử thai chưa? ”



Tô Tiêu Tiêu lắc đầu. “Đột nhiên em nhớ tới cho nên vẫn chưa kịp mua.”



Chu Lâm Duyên bế Tô Tiêu Tiêu đi vào phòng ngủ. “Ngày mai chúng ta sẽ đi bệnh viện kiểm tra xem."



Ban đêm, Tô Tiêu Tiêu nằm trên giường nghe thấy Chu Lâm Duyên ở bên ngoài ban công gọi điện thoại hẹn trước với bác sĩ, cô càng khẩn trương hơn, suốt đêm cũng chưa ngủ ngon. Cô ở trong lòng Chu Lâm Duyên lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần, Chu Lâm Duyên đem cánh tay vòng lấy cô, ở bên tai thấp giọng nói. “Nghe lời anh, trước ngủ đi.”



Tô Tiêu Tiêu nghiêng người nhìn anh. “Em ngủ không được. Em cảm thấy rất khẩn trương.”



Chu Lâm Duyên nhìn cô qua một lát mới hỏi. “Em có đói bụng không?”



Tô Tiêu Tiêu mếu máo, gật đầu. “Đói.”



Chu Lâm Duyên cảm thấy có chút buồn cười. “Muốn ăn cái gì?”



“Sủi cảo.”



Chu Lâm Duyên nhéo chiếc cằm của cô rồi nói. “Chờ anh một lát.”



Anh lập tức xuống giường đi ra ngoài.



Tô Tiêu Tiêu ở trên giường nhàm chán nằm một lát thì lấy di động chơi trò chơi, mãi vẫn chưa thấy Chu Lâm Duyên trở lại, cô lập tức xuống giường đi ra phòng khách.



Chu Lâm Duyên vẫn đang ở trong bếp nấu sủi cảo.Tô Tiêu Tiêu đi đến sofa ngồi xuống, lưng dựa vào ghế trong lòng ôm một cái gối, hai cái chân thoải mái đặt ở trên bàn.



Lại thuận tay cầm lấy điều khiển bật TV lên.



Trong nồi nước đã sôi sùng sục, Chu Lâm Duyên tắt bếp đem sủi cảo múc ra bát, quay đầu lại liền thấy Tô Tiêu Tiêu ngồi ở sofa vui vẻ xem TV.




Chu Lâm Duyên trong ánh mắt có vài phần ý cười. “Làm sao vậy?”



Tô Tiêu Tiêu thấy anh như vậy lập tức cảm thấy có điểm mất mặt, cô thở phì phì. “Anh không được cười.”



Chu Lâm Duyên ngược lại cười càng vui vẻ. “Ừ, không cười.”



“Anh còn cười.” Tô Tiêu Tiêu vừa xấu hổ vừa buồn bực. Chu Lâm Duyên cúi người ôm cô ngồi lên đùi.



Tô Tiêu Tiêu giãy giụa hai cái, Chu Lâm Duyên ôm chặt eo, không cho cô nhúc nhích. “Rất muốn muốn có cục cưng sao?”



Tô Tiêu Tiêu liếc anh một cái, lắc đầu. “Cũng không phải.”



Cô mếu máo, thầm nói. “Chỉ là cảm thấy có chút mất mặt.”



Tối hôm qua ở nhà cô còn hát tuồng a.



Nhưng mà vẫn còn may mắn là chưa nói cho người lớn biết, nếu không cái mặt này của cô cũng không biết phải giấu vào đâu nữa.



Còn có mấy thứ thuốc kia...



Tô Tiêu Tiêu nắm lấy cà vạt Chu Lâm Duyên, tỏ vẻ đáng thương vô cùng nhìn anh. “Em không muốn uống thuốc.”



Chu Lâm Duyên nói. “Chỉ uống bảy ngày, em cố gắng chịu đựng một chút.”



Tô Tiêu Tiêu lập tức không cao hứng mà nhìn anh.



“Ngoan.” Chu Lâm Duyên nhéo nhéo cằm. “Buổi tối mang em đi ăn được không.”



Tô Tiêu Tiêu nắm chặt cà vạt nhìn anh. “Anh muốn có con không?”



Chu Lâm Duyên cầm lấy tay cô nghiêm túc nói. “Anh không muốn có con khi em chưa chuẩn bị tốt tinh thần. Ngày tháng về sau còn rất dài.”



Tô Tiêu Tiêu mỉm cười ôm lấy anh. “Em cũng vậy.”



Chu Lâm Duyên cúi đầu hôn lấy cô.



Hai người mới vừa hôn thì bên ngoài liền có người gõ cửa. Tô Tiêu Tiêu bị dọa không nhẹ, vội vàng đẩy Chu Lâm Duyên ra lập tức ngồi trở lại sofa, cô cúi đầu sửa váy rồi cầm lấy di động.



Chu Lâm Duyên nhìn cô cười cười rồi đứng dậy đi tới bàn làm việc. “Vào đi.”