Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi
Chương 7 :
Ngày đăng: 16:49 27/05/20
Dung Tuyền cách thành phố B 2 giờ bay, đây là một nơi có phong cảnh non xanh nước biếc.
Tập đoàn Chu thị tập đoàn muốn xây dựng một khách sạn cao cấp theo phong cách lâm viên Trung Quốc, vì đây là một trong những hạng mục trọng điểm của tập đoàn, cho nên Chu Lâm Duyên đã tự mình phụ trách.
Sau khi lên máy bay, cảm thấy quá nhàm chán Tô Tiêu Tiêu lật cuốn sách du lịch vừa xem vừa nói chuyện với Chu Lâm Duyên.
“Chu tổng, nghe nói Dung Tuyền là nơi rất thích hợp vui chơi, có rất nhiều cảnh đẹp, anh đã từng tới đây chưa?”
Chu Lâm Duyên vừa mới lái xe, bây giờ có chút mệt mỏi, dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy nhàn nhạt ừ một tiếng.
“ Lúc nghiên cứu thị trường đã tới.”
Tô Tiêu Tiêu ánh mắt sáng lên, nghiêng đầu tiếp tục hỏi.
“ Anh thấy chỗ nào chơi vui nhất? ở đây tôi thấy có một cái hồ với những hàng liễu rất đẹp nha, đã vậy mọi người còn có thể chơi thuyền nha.”
Cô một bên nói, một bên đem cuốn sách cho Chu Lâm Duyên xem.
Chu Lâm Duyên mở mắt ra, không nhìn cuốn sách mà nhìn về phía Tô Tiêu Tiêu, không có chút khách khí nào mà nói.
“Tô Tiêu Tiêu... cô nên nhớ chúng ta tới đây công tác, không phải đi du lịch.”
Tô Tiêu Tiêu nhìn anh liền có chút ngượng ngùng thu hồi cuốn sách.
“Tôi biết, chẳng phải là vì tôi chưa từng tới đây hay sao, lại nói không phải anh muốn tôi sửa lại bản vẽ ư, vì vậy nhân dịp tới đây công tác tôi cũng muốn tìm nguồn cảm hứng a.”
Tô Tiêu Tiêu nói với vẻ vô cùng hợp tình hợp lý, nửa điểm chột dạ cũng không có, nói xong lại cúi đầu tiếp tục xem cuốn sổ tay.
Chu Lâm Duyên không có biện pháp phản bác lời cô chỉ đành tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Phải ngồi 2 tiếng trên máy bay Tô Tiêu Tiêu cảm thấy khá nhàm chán, cô đem cuốn sách để lại vị trí cũ, chuẩn bị nhắm mắt lại ngủ một lát.
Nhưng mà có lẽ lúc nãy cô đã ngủ trên xe lúc ra sân bay cho nên bây giờ cũng không quá buồn ngủ, cô mở to mắt, muốn nhìn một bầu trời bên ngoài cửa sổ một lát, phát hiện tấm che cửa sổ đã bị Chu Lâm Duyên kéo xuống dưới
Nhìn không thấy bên ngoài, cô có chút thất vọng, lúc thu hồi tầm mắt ánh mắt không tự giác dừng ở trên mặt Chu Lâm Duyên.
Anh ngủ thật sự an tĩnh, nhắm mắt lại, hơi cúi đầu xuống. Đại khái là trời sinh có giáo dưỡng, đến cả tư thế ngủ đều lộ ra hai chữ tu dưỡng, an an tĩnh tĩnh, đoan đoan chính chính.
Tô Tiêu Tiêu không tự giác mà nhìn anh nhiều hơn. Tuy rằng thường xuyên phun tào anh, nhưng không thể không thừa nhận, Chu Lâm Duyên lớn lên đích xác rất đẹp, sườn mặt góc cạnh, sống mũi thẳng tắp, môi cũng đẹp, ngay cả lông mi đều thật dài, khép lại mắt, lông mi bao trùm xuống dưới.
Cô bỗng nhiên nhớ tới những lời đồng nghiệp từng nói ở văn phòng, nói nhiều nhất chính là.
" Trên người Chu tổng có loại khí chất cấm dục, đặc biệt câu dẫn người."
Tô Tiêu Tiêu đang nhìn anh thì thấy tiếp viên hàng không từ bên cạnh đi qua, cô ngẩng đầu gọi đối phương lại, nhỏ giọng nói:
“ Xin chào...làm phiền cô lấy giúp tôi một ly nước ấm nhé.”
2 giờ sau máy bay hạ cánh. Tài xế sớm đã chờ bên ngoài sân bay, nhìn thấy Chu Lâm Duyên đi ra, vội vàng từ ghế lái đi xuống giúp anh mở cửa xe.
“Đừng chạm vào tôi!”
Chu Lâm Duyên suýt nữa bị đá, chau mày, càng nắm chặt hơn.
Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, đôi mắt hồng hồng, tính tình đại tiểu thư nổi lên, một hai phải đem Chu Lâm Duyên đá văng ra.
“Buông tôi ra.”
Chu Lâm Duyên cúi đầu, đang muốn kiểm tra chân Tô Tiêu Tiêu, kết quả cô gái này một chút cũng không phối hợp, vẫn luôn đá loạn, anh nhíu mày căng thẳng, đem mắt cá chân cầm thật chặt, ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng cô quát.
“Tô Tiêu Tiêu!”
Tô Tiêu Tiêu bị Chu Lâm Duyên quát một tiếng liền hoảng sợ.
Nhưng cô thực mau phục hồi tinh thần lại, một tay đem chân thu hồi.
“Không cần anh quản.”
Cô lúc này rất đau, cho nên ủy khuất cũng nhiều gấp bội, cái gì cũng quản không được, liền muốn phát tiết một hồi.
Chu Lâm Duyên lạnh mặt, nhất thời cũng không nói gì.
Hai người ai cũng không nói chuyện, Tô Tiêu Tiêu xoay đầu không thèm để ý Chu Lâm Duyên.
Giằng co trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là Chu Lâm Duyên chịu thua.
“Chân thành như vậy, như thế nào không nói”
Tô Tiêu Tiêu không hé răng, vẫn như cũ quay đầu không nhìn anh.
Chu Lâm Duyên nhấp môi, nhìn Tô Tiêu Tiêu thật lâu.
Anh lần đầu tiên phát hiện, Tô Tiêu Tiêu không hề ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài, cô là con thỏ, nhưng lúc bị chọc cho nóng nảy cũng sẽ cắn người.
Anh cũng không có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ, đổi lại là những người khác, chỉ cần một ánh mắt của anh đối phương phỏng chừng sớm bị dọa đến thu hồi nước mắt, đâu giống người phụ nữ trước mắt này luôn làm khó anh như vậy.
Đương nhiên, cũng không có người phụ nữ nào dám cùng anh nổi giận.
Tô Tiêu Tiêu khóc trong chốc lát, cô giơ tay xoa xoa đôi mắt, cũng không để ý đến Chu Lâm Duyên, xách đôi giày cao gót, chân trần đứng lên muốn đi xuống chân núi.
Chu Lâm Duyên thấy cô tính toán chân trần xuống núi, mày nhíu chặt, giơ tay túm chặt cánh Tô Tiêu Tiêu, ngữ khí có điểm hung giữ.
“Cô có còn muốn chân hay không”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Tiêu: A, còn dám hung dữ với tôi.