Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 8 :

Ngày đăng: 16:49 27/05/20


Đường xuống núi có rất nhiều hòn đá nhỏ bén nhọn, nếu chân trần đi xuống, quả thực là không cần chân nữa.



Tô Tiêu Tiêu đột nhiên bị Chu Lâm Duyên nắm chặt cánh tay, đành phải dừng lại.



Chân cô vẫn còn đau, uất ức cùng tức giận cho nên không có chút tinh thần nào, quay đầu lại, mím môi, hồng con mắt nhìn thẳng Chu Lâm Duyên, bộ dáng tức giận nhưng vẫn kiên cường chịu đựng.



Chu Lâm Duyên trầm mặc không nói lời nào, giơ tay cởi tây trang trực tiếp ném cho cô.



Tô Tiêu Tiêu theo bản năng tiếp được, còn chưa kịp hỏi anh muốn làm gì, liền thấy Chu Lâm Duyên một bước đi xuống bậc thang, ngồi xổm trước mặt cô.



“Đi lên.”



Nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, tấm lưng rộng lớn ở trước mắt.



Tô Tiêu Tiêu có điểm ngây người, nhưng rất nhanh liền hồi phục, cô cũng không làm bộ khách khí cùng anh, một tay xách theo giày, một tay cầm áo, ôm cổ rồi bò lên lưng anh.



Kì thực cô biết nếu đi chân trần xuống núi chắc chắn sẽ có thêm vết thương mới.



Cô nằm trên lưng Chu Lâm Duyên, trong lòng không phục nghĩ, đây là Chu Lâm Duyên thiếu cô! Ai bảo anh ta dám hủy đi kỳ nghỉ phép của cô, còn bắt cô đi nhiều nơi như vậy, khiến cho hai chân vết thương chồng chất, cô đúng là xui xẻo.



Tô Tiêu Tiêu gầy, cho nên lúc cõng anh cảm thấy cô rất nhẹ.



Tới chân núi, Tô Tiêu Tiêu từ trên lưng anh nhảy xuống, sau đó đi về phía xe, mở cửa ngồi vào ghế phụ.



Chu Lâm Duyên im lặng vòng qua xe ngồi vào ghế lái.



Trên đường trở về khách sạn, Tô Tiêu Tiêu vẫn luôn không nói chuyện cùng anh.



Chu Lâm Duyên vốn là là người ít nói, Tô Tiêu Tiêu không nói lời nào, anh tự nhiên cũng sẽ không mở miệng, một đường trầm mặc, hai mươi phút sau xe chạy đến khách sạn.



Xe vừa dừng lại, Tô Tiêu Tiêu liền tháo đai an toàn, xách giày rồi xuống xe đi về phía đại sảnh.



Từ đầu tới đuôi không cho Chu Lâm Duyên một cái liếc mắt, thậm chí lúc xuống xe cũng không chịu mở miệng nói câu nào.



Chu Lâm Duyên ngồi ở trong xe, cách kính chắn gió nhìn bóng lưng Tô Tiêu Tiêu.



Đại khái là chân đau, đi đường có chút khập khiễng.



Lúc Đi đến bậc thang, không biết dẫm đến cái gì, cô đột nhiên nhảy dựng lên, một chân nâng lên, liên tiếp nhảy hai cái bậc thang, lúc nhảy được hai cái suýt nữa đứng không vững té ngã —— Cô sợ tới mức kêu một tiếng, tiếng kêu mới ra khỏi miệng, cánh tay đã bị đỡ lấy, sau đó nghe được từ đỉnh đầu truyền đến một tiếng nói mang theo ý cười.



“Tô Tiêu Tiêu, cô đây là đang làm xiếc sao ”



Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu, nhìn Chu Lâm Duyên đang cười như không cười.



Nhưng cô cười không nổi, chìa bàn tay ra trước mặt Chu Lâm Duyên.




A...hoá ra vẫn là cô vẫn nhớ thương kì nghỉ phép lúc trước bị hủy.



Tô Tiêu Tiêu sợ Chu Lâm Duyên không đồng ý, lui một bước nói.



“ Chân tôi mấy ngày nay khẳng định đi lại không tiện, chi bằng để tôi ở khách sạn sửa lại bản vẽ ”



“ Cũng được.”



Chu Lâm Duyên cũng không tiếp tục làm khó cô, cầm lấy di động từ trên sô pha đứng dậy, rồi cầm lấy áo khoác, nghiêng đầu nhìn Tô Tiêu Tiêu dặn dò một chút.



“Chân của cô đừng để chạm vào nước, cũng đừng dán băng dán.”



Nói xong, liền xoay người đi ra cửa.



Tô Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng Chu Lâm Duyên, thẳng đến khi anh ra khỏi phòng, cô mới cong cong môi, tâm tình cuối cùng tốt hơn chút.



Mấy ngày kế tiếp, Tô Tiêu Tiêu liền ở khách sạn nơi nào cũng không đi. Mỗi ngày ngủ đến tự nhiên tỉnh, tỉnh lại tiếp tục sửa bản thiết kế, ba bữa đều kêu nhân viên mang tới phòng.



Hết sáu ngày nghỉ, cuối cùng tất cả thời gian đều lãng phí tại khách sạn.



Chẳng qua cũng coi như là nghỉ ngơi, duy nhất không vui chính là mỗi ngày đều ăn cơm khách sạn, ngày đó cô đi qua phòng Chu Lâm Duyên, cho anh xem bản thiết kế đã được sửa chữa.



Chu Lâm Duyên ngồi xem ở thư phòng, vì phải chờ Chu Lâm Duyên xem xong bản thiết kế, cô liền đi tới ban công nhìn cảnh đêm bên ngoài, cảm thấy khá nhàm chán lại xoay người bám vào cửa nhìn Chu Lâm Duyên nói.



“Chu tổng...ngày nào cũng ăn cơm khách sạn tôi cảm thấy thực chán, ngày hôm qua trong nhóm WeChat của tổ hạng mục tôi nghe bọn họ nói, gần chỗ làm có quán ăn Quan Đông ăn rất ngon, anh ngày mai trở về có thể mua giúp tôi một phần không?.”



Chu Lâm Duyên lại nhiều lần bản thiết kế, không quay đầu lại chỉ không mặn không nhạt mà nói một câu.



“Tô Tiêu Tiêu...lá gan cô càng lúc càng lớn.”



Tô Tiêu Tiêu bĩu môi. Cô chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi, cũng không trông cậy anh thật sự mua về cho cô.



Chu Lâm Duyên xem xong vẫn thấy có nhiều chỗ không hài lòng, bảo cô tiếp tục sửa.



Tô Tiêu Tiêu chịu đựng xúc động muốn phun tào, nhấp môi, vẻ mặt không cao hứng, một phen túm bản vẽ, thở phì phì mà đi.



Lúc ra ngoài còn cố ý đóng cửa thật mạnh.



Anh ngồi dựa lưng vào ghế có chút trầm mặc, lúc sau từ túi quần lấy ra hộp thuốc lá, rút ra một cây cắn ở trong miệng. Rồi mới lấy bật lửa châm lửa.



Anh ngồi ở chỗ đó nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia. Không biết như thế nào, anh bỗng nhiên nhớ tới Tô Tiêu Tiêu vừa mới tức giận trừng anh. Bộ dạng của cô thực giống con thỏ nhỏ bị chọc giận nhưng lại không làm gì được.



Anh không tự giác cười một cái, đem tàn thuốc bỏ gạt tàn thuốc rồi đứng dậy đi phòng tắm tắm rửa.