Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 9 :

Ngày đăng: 16:49 27/05/20


Buổi sáng ngày hôm sau Tô Tiêu Tiêu ngủ đến 8 giờ 30 mới thức dậy, tỉnh lại đơn giản rửa mặt một cái rồi gọi điện thoại cho phục vụ mang bữa sáng lên.



Bữa sáng của khách sạn có khá nhiều chất béo, cho nên cô cũng chỉ tùy tiện ăn chút điểm tâm lấp đầy bụng, ăn xong liền ngồi trong thư phòng tiếp tục sửa chữa bản thiết kế.



Tô Tiêu Tiêu tuy không cao hứng, nhưng lúc làm việc thì lại rất nghiêm túc.



Ngồi một cái liền qua 2 giờ, lúc 10 giờ mẹ cô gọi điện thoại tới, cô nhìn màn hình khóe môi cong lên, tiếp điện thoại liền ngọt ngào gọi một tiếng mẹ.



Mẹ Tô ở kia đầu hừ một tiếng “Còn nhớ rõ tôi là mẹ cô, nói về nhà cũng không trở lại.”



Mẹ Tô vẫn còn nhớ chuyện lúc trước con gái nói trở về nhà nhưng rồi không thấy, điều này làm cho vợ chồng đều không cao hứng.



Tô Tiêu Tiêu cười an ủi bà.



“Con còn không phải vì công việc cho nên cũng chưa về được hay sao, chờ con hoàn thành xong nhiệm vụ lần này nhất định trở về.”



Mẹ Tô ở kia đầu nói.



" Ông nội con mấy ngày hôm trước còn nhắc mãi, viết thư đề cử giúp con tới viện thiết kế đi làm, con một hai nói phải chính mình lăn lộn, con muốn mài giũa bản thân chúng ta cũng không ngăn cản. Nhưng con nói xem làm sao cứ nhất định phải đi xa như vậy ở Diệp Thành không tốt sao, từ nhỏ con đã được nuông chiều, giờ đây ở bên ngoài một mình không ai chiếu cố thì đến bữa cơm cũng sẽ không làm, ngày thường không phải ăn mì gói chính là cơm hộp, con như vậy ba mẹ như thế nào có thể yên tâm a”



“Con nhất định sẽ nấu cơm.”



Tô Tiêu Tiêu vừa mới nói một câu, mẹ Tô ở đầu kia hừ một tiếng.



“ Cái gọi là sẽ nấu cơm của con chính là nấu mì gói có phải không a”



Tô Tiêu Tiêu.



“…… Con sẽ làm cơm chiên trứng, còn có thể làm rất ngon, lúc nào trở về con sẽ bộc lộ tài năng cho ba với mẹ xem có được không ạ ”



Mẹ Tô không khách khí dội cho cô một chậu nước lạnh.



“Thôi đi, con đừng đem phòng bếp thiêu cháy mẹ liền cám ơn trời đất.”



Tô Tiêu Tiêu: “……”



“Mẹ thấy con vẫn là nhanh tìm bạn trai thì tốt hơn như vậy cũng có người chăm sóc cho con, mẹ và ba mới có thể yên tâm.”



Vòng nửa ngày, nguyên lai đây mới là trọng điểm.



Quả nhiên.



“ Gần đây con có gặp được người đàn ông nào tốt không?”



Tô Tiêu Tiêu không tiếng động thở dài.



“Không có.”



“Như thế nào sẽ không có ”



Mẹ Tô buồn bực nói.



“ Công ty con không phải có rất nhiều nhân viên nam hay sao, mỗi người còn đều là tinh anh, chả nhẽ vẫn không có người nào con thích”



“Không có không có.” Tô Tiêu Tiêu sợ nhất mẹ hỏi vấn đề tình cảm vội vàng nói.



“Mẹ...con còn phải làm việc, con cúp máy nhé, lúc nào rảnh rỗi sẽ gọi lại cho mẹ.”



“Ai, đứa bé này ——”



Tô Tiêu Tiêu nói vừa xong nhanh tay tắt máy, giống như là đang nắm củ khoai lang phỏng tay liền đem điện thoại ném sang một bên.



Cầm lấy bút tiếp tục sửa bản thiết kế, trong lòng yên lặng nghĩ đến ba mẹ a, hai lão nhân gia hiện tại mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì liền lo lắng chuyện tình cảm của cô. Cô chưa tới 25 tuổi, vẫn đang trong độ tuổi thiếu nữ a.



Nghĩ nghĩ cô như thế nào lại không biết nấu ăn chứ. Nấu mì gói cũng là môn kỹ thuật sống đó nha!



Tô Tiêu Tiêu vẫn là cả ngày không ra khách sạn, cô sửa bản thiết kế đến 7 giờ tối liền có chút mệt mỏi mà ôm gối đầu nằm ở trên giường một hồi lâu.


“Tô Tiêu Tiêu...trong tay cô đang cầm cái gì?”



Tô Tiêu Tiêu đi đến trước mặt anh cười tủm tỉm.



“Chó con nha, siêu đáng yêu, để tôi cho anh xem nhé.”



Nói xong liền làm bộ đem đôi tay giấu ở sau lưng ra.



Đồng tử Chu Lâm Duyên co rụt lại, thời điểm Tô Tiêu Tiêu vươn tay ra theo phản xạ anh lập tức bắt lấy cánh tay cô, gần như nghiến răng nghiến lợi mà rống lên.



“Tô Tiêu Tiêu!”



Rống xongbmới phát hiện trong tay cô căn bản cái gì cũng không có.



Chu Lâm Duyên: “……”



Tô Tiêu Tiêu ôm bụng cười ngặt nghẽo còn Chu Lâm Duyên thì sắc mặt đen đến doạ người.



Tô Tiêu Tiêu cười đến đau bụng muốn dừng cũng không được, Chu Lâm Duyên cắn chặt răng, nhịn nửa ngày đột nhiên nắm chặt cánh tay Tô Tiêu Tiêu đem người túm đến trước mặt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô.



“Tô Tiêu Tiêu, lá gan của cô càng ngày càng lớn ”



Có lẽ cùng Chu Lâm Duyên ở chung đã lâu, giờ cô không còn sợ anh như lúc trước, cũng có lẽ đêm nay bóng đêm quá đẹp, không khí quá nhẹ nhàng, Tô Tiêu Tiêu đích xác có điểm phóng thích bản thân.



Nghĩ đến bộ dáng sợ hãi Chu Lâm Duyên cô cười đến thật sự vui vẻ, nước mắt đều chảy ra, cô nén cười nói:



“Chu tổng... hiện tại không phải thời gian làm việc, anh không thể lấy thân phận cấp trên để quản tôi.”



Ai có thể nghĩ đến cái người ngày thường doạ cho nhân viên không dám tới gần cư nhiên sẽ sợ chó.



Cô cười đến đau sốc hông, Chu Lâm Duyên sắc mặt lạnh lại giống như kết một lớp băng



Giằng co nửa ngày, cuối cùng vẫn là Chu Lâm Duyên buông cô ra trước.



Hiện tại không phải thời gian làm việc, anh xác thật không thể lấy thận phận cấp trên để quản cô.



Tô Tiêu Tiêu cười đủ rồi mới xoa chỗ bị Chu Lâm Duyên túm chặt, vẻ mặt ủy khuất.



“ Anh làm đau tôi.”



Chu Lâm Duyên lạnh mặt nhìn cô.



“ Tôi cũng không dùng lực.”



Ý tứ là đừng giả vờ. Mánh khoé bị lật tẩy Tô Tiêu Tiêu tức khắc cười khan.



Đêm nay bóng đêm thật đẹp.



Tô Tiêu Tiêu tâm tình cũng tốt, vòng quanh hồ đi dạo hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đi lên trên cầu ngắm nhìn phong cảnh dưới hồ.



Trên cầu có rất nhiều người. Tô Tiêu Tiêu đứng trên cầu mái tóc bay bay trong gió.



Chu Lâm Duyên ngồi xuống chiếc ghế dài dưới cầu nghe điện thoại. Chỗ Tô Tiêu Tiêu đứng vừa lúc có thể nhìn thấy anh.



Thấy anh nghe xong điện thoại cô liền hướng phía anh kêu lên.



“Chu tổng...đi lên hóng gió a!”



Chu Lâm Duyên ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói. Trên cầu là cô gái mặc bộ váy trắng sau lưng cô là ánh đèn mờ nhạt, cô ở trong đám người giống một mạt trắng tinh tuyết.



Cô đứng ở nơi đó cho anh một nụ cười tươi sáng.



Nụ cười ấy giống như ánh nắng ngày xuân, lại giống như gió đêm mùa hè, vừa tươi đẹp lại sáng lạng.



Anh và cô cách một khoảng bốn mắt nhìn nhau, lúc này ánh mắt anh bỗng trở nên thâm trầm hơn bao giờ hết.



Lòng anh giống như mặt hồ tĩnh lặng đang bắt đầu gợn sóng.