Nghề Nuôi Gái
Chương 112 : "cuộc gọi trong đêm"
Ngày đăng: 11:08 18/04/20
Tiếp...........
.....trong góc nhà vẫn còn cái bình thuỷ tinh với loằng ngoằng ống hút. Bọn này vừa chơi Đá. Thảo nào thằng này nó kiểu ngu ngơ không biết sợ là gì. Đi sâu vào trong nhà thì không có ai bên trong cả. Cái Hương với cái Trang không có ở đây. Hoặc có nhưng nó đã đi rồi.
Bà chị tôi lại lôi thằng kia ra đánh, đánh đau, đánh chảy máu mồm:
- Mày chở chúng nó đi đâu, nói mau.....!!
Nó vẫn gan lỳ không nói, mấy thằng em đứng cạnh không chịu được nữa lao vào đánh mạnh hơn, cứ bụng với mặt chúng nó đấm:
- Em chở chúng nó ra đường bắt taxi lúc nãy rồi. Chúng nó bảo em chở ra đó rồi tự bắt taxi về chứ em không biết gì cả.
Bà chị tôi cầm cái bình hút đá đưa trước mặt nó:
- Mày cho chúng nó chơi đá phải không..!?? *** mẹ con chó này, bảo sao bọn tao gọi điện chúng nó không nghe máy...!!
Lại tiếp tục là liên hoàn vả, đấm, đạp....Thằng mặt *** nằm bẹp một đống dưới đất không kêu ca gì. Chị tôi lại gần nói:
- Tao mà không tìm được chúng nó thì mày chưa xong đâu. Mày cứ ở yên đấy...!!!! - Đoạn bảo bọn e ra xe đi về.
Trên đường đi về tôi hỏi bà chị:
- Giờ sao hả chị, biết chúng nó đi đâu mà tìm.
Bà ấy lắc đầu:
- Không tìm được đâu em, cái Hương nó có tiền trong người nó đưa cái Trang đi rồi. Bọn này giờ đang ngáo còn không biết đi đâu về đâu nữa cơ. Về quán đã...!!!
Về đến quán, bọn Hoa, Dung, Mai đang ngồi đợi ở phòng khách. Không thấy hai đứa kia đâu tụi nó đoán được kết quả Hương với Trang đã trốn. Ngồi vào ghế tôi nói với bà chị:
- Lúc đấy chị mà không nói doạ chúng nó như thế thì mình lên đến nơi vẫn bắt được tụi nó về. Con Trang nó sợ lắm.
Cái Trang ngày trước cũng bị bán đi làm một thời gian, vì nó không chịu làm với kén chọn khách nên bị đánh liên tục, mà toàn bị đánh vào đầu. Xong còn bị chủ cho bó gối một tuần. Bị đánh nhiều nên đâm ra sợ, cứ ai doạ đánh là nó kinh lắm. Đợt chị tôi còn làm, nó đi khách suốt ngày bật phòng, với đi xong về khách toàn chê. Lắm lúc cãi nhau om tỏi vì khách bảo chưa đi, nó thì bảo đi rồi. Mà con này nó cũng lắm trò quái dị, khách vào nhà chọn nó khách trẻ thì nó mới đi. Nhiều lúc nó sợ chị tôi nên khách già một chút nó vẫn đồng ý đi. Nhưng lên phòng nó chuyên lừa khách, nó bảo khách:
- Anh cứ đi tắm rửa đi rồi ra em chiều.
Đm mấy ông bác già thấy gái vừa xinh lại vừa ngoan như thế vâng lời răm rắp, tụt quần áo phi ngay vào nhà tắm. Trong khi đó nó ở ngoài lẻn về mất hút. Đến nhà chị tôi thấy nó mới đi lên phòng chưa được 5" mà đã về thì lần nào cũng hỏi:
- Nhưng ở đây em không biêt gọi taxi kiểu gì.
- Em xuống lễ tân bảo nhân viên ở đó gọi cho một cái taxi đi đường dài. Lên xe đưa máy cho a nói chuyện với thằng taxi.
Tầm 20" sau nó gọi lại:
- Em lên xe rồi anh ơi. A nói chuyện này.
Tôi nói với taxi chở nó về địa chỉ này. Ngã giá xong xuôi tôi bảo cái Trang ngủ đi. Bao giờ đến nơi gọi tôi mở cửa. Mà đúng ra đêm đó tôi thức trắng đêm đợi nó. Gần 6h sáng thì nó về đến nơi, mở cửa cho nó vào mà tôi giật cả mình. Nhìn nó tiều tuỵ, đầu tóc thì rối bù, mắt thì trắng bạch, da xám lại....Không khác gì xác chết trôi...Mà vẫn nguyên si bộ quần áo mặc từ ba ngày trước, đm giờ cho khách thêm tiền cũng đéo dám đi nó chứ nói gì đến kiêu với chảnh, tôi bảo:
- Về rồi đấy hả em, nhìn mày như cái xác không hồn. Đi rửa mặt mũi đi, tí sáng hẳn anh dẫn đi ăn sáng.
Nó đi tắm thay quần áo xong nhìn cũng đỡ nhưng mặt nó cứ dại dại kiểu gì. Tôi mới hỏi:
- Mày làm sao đấy hả em, mệt quá à...!?? Tự nhiên trốn đi làm gì cho khổ.
Nó kể:
- Con Hương bắt em chơi đá hai ngày hôm nay nớ anh. Em không chơi thì nó đuổi đi, nên giờ vẫn ngáo. Tối qua nhắn tin với anh thấy anh nói đúng, nên đêm nó ngủ em đi luôn. Thế chị có đánh em không ạ.
Tôi cười bảo:
- Mày về đây làm vui còn không hết đánh cái gì. Mà sao lúc a nhắn tin không về luôn mà phải đợi đến đêm.
Nó phân vân rồi mới nói:
- Lúc đó em vẫn sợ bị lừa về đánh. Nhưng sau em nghĩ: Chết thì chết sống thì sống. Nên em về.
Nghe câu cuối cùng mà tôi thấy sao mà nó khổ thế, nhưng ít ra nó vẫn đưa ra sự lựa chọn Chính Xác.......Tầm 7 giờ hai anh em đi ăn sáng. Tôi nhắn cho bà chị là cái Trang về rồi. Bà ấy hỏi:
- Cậu làm cách gì đấy.
Tôi trả lời:
- Không phải cái gì cứ doạ là sợ. Thế nhé.