Nghề Nuôi Gái

Chương 115 : " thành viên mới."

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Quên cái Hương đi vì những gì nó gây ra thì nó phải tự chịu. Mọi người cũng đã cố gắng giúp nó nhưng không được. Làm cái nghề này mà còn yêu đương nhăng nhít, chơi bời, trốn đi đập đá cuối cùng bị lừa sông dở, chết dở. Có nhiều ông hỏi tại sao cũng là con người mà bán nhau dễ như bán mớ rau vậy..??



Trả lời luôn cho các ông đỡ lăn tăn, đúng là người với người nói bảo bán nhau đúng thật quá khó. Nhưng là khó với những người bình thường, có một công việc bình thường, sống một cuộc sống bình thường, có trình độ học vấn bình thường ( hết cấp 3). Khi bạn có tất cả những cái bình thường đó thì chẳng thằng nào, con nào có thể dễ dàng lừa bạn đem đi bán cả. Nhưng ở đây những đứa con gái làm nghề này đã có thể gọi là không bình thường, tụi nó làm cái nghề mà xã hội khinh miệt, chửi rủa. Không phải tự nhiên mà mấy câu nói:



"Đồ con Phò" hay " *** mẹ con Đĩ"



Luôn phát ra từ mồm mọi người những khi nóng giận, bực tức. Họ mặc định những đứa làm Gái là mạt hạng, bẩn bựa, khốn nạn. Chính thế họ đem cái Nghề của chúng nó ra chửi với mục đích sỉ nhục người khác. Nghĩ lại xem đã bao giờ bạn dùng những từ ngữ đó để chửi nhau chưa...????



Qua đó chúng ta có thể thấy xã hội coi thường cái nghề này, và cho rằng tụi nó không có nhân cách. Và dĩ nhiên một khi bạn bị coi thường, bị chửi bới, bị ghét bỏ thì bạn cũng mất dần cái quyền con người. Chính vì vậy những bọn lừa người đi bán chúng chỉ lừa những đứa đã hoặc đang làm Gái vì dễ dàng hơn. Gọi là bán thì nó cũng chưa phải, mà gọi là lừa thì nó lại chưa đủ. Tạm gọi là giao dịch, chuyển đổi con người. Có nghĩa là khi bạn biết một đứa con gái đi làm cái nghề này mà bạn dụ dỗ được nó, sau đó móc nối mang đến cho chủ chứa lấy 5-10tr thì cũng có thể gọi là bán. Hay bạn lừa những cô gái nhẹ dạ cả tin, bảo xuống chỗ này làm tháng lương cao, vật chất đầy đủ. Xong cũng lại gán cho chủ chứa lấy một số tiền, đó cũng gọi là Bán. Bán và Tự Nguyện đi làm nó hoàn toàn khác nhau.



Cho dù đứa con gái bị bán đó cũng đang làm nghề đi chăng nữa nhưng hoàn cảnh của nó lại không hề giống với tự nguyện. Một khi bị bán thì bạn coi như là đồ sở hữu của bọn chủ chứa. Vì nó mua bạn cho nên nó sẽ quản thúc bạn thật chặt. Ví dụ như cái Hương bây giờ, điện thoại không được dùng, không liên lạc được với bên ngoài. Chỉ có ở trong nhà đi khách và đi khách. Tiền còn không được lấy, chúng nó mua 5tr thì phải nói với bạn là mua gấp mấy lần:



- Tao bỏ 20tr ra mua mày đấy...Mày phải ở đây làm bao giờ trả hết tiền cho tao thì mới được về.



Cái điệp khúc "Trả hết tiền" ấy phải diễn ra 1-2 năm. Có khi còn lâu hơn nếu bạn là cỗ máy kiếm tiền. Bị bán tất nhiên là bị đánh rồi, tụi nó phải làm cho bạn sợ vãi *** ra để còn nghe lời. Mà đã xác định là bị bán thì đừng có đòi hỏi, em thế này em thế nọ. Không có tình thương người ở đây đâu nhé. Chỉ có:



- Hôm nay mày làm được tưng đây tiền. Vẫn chưa đủ.- Chấm hết.



Thêm nữa, bạn sai đâu bảo kê nó đánh đấy, nhốt kho, bó gối, cắt cơm....Cảnh bị bán nói chung là sống dở, chết dở.



Còn nếu bạn đi làm nhưng là Tự Đến, không ai ép buộc như chỗ tôi thì nó lại hoàn toàn khác. Bạn đến chủ vui còn không kể hết, chuẩn bị phòng ốc đàng hoàng, lo chỗ ăn chỗ ngủ. Nhưng có một quy định là khi bạn xuống làm thì phải ở lại làm ít nhất từ 1-2 tháng. Vì chỗ làm ăn không phải cái chợ, không phải chỗ dừng chân, càng không phải trại tị nạn. Có đi có lại, khi bạn không có chỗ ở, chúng tôi chào đón bạn, kiếm khách cho bạn làm, nuôi bạn ngày 2 bữa cơm thì bạn cũng phải có gì đó đáp lại. Sau thời gian quy định ban đầu đó bạn muốn đi đâu bạn đi, không ai ép. Tiền nong sòng phẳng. Ok thì ở lại làm tiếp, không thì thôi.



Vậy tại sao nhân viên không tìm đến những chỗ như chúng tôi làm. Đó là vì ai cũng có tâm lý nghi ngờ, sợ hãi. Làm nghề này nó bội tín, thủ đoạn, tráo trở khôn lường. Sai một ly là bị lừa cả vạn dặm, cho nên chủ mà đi gạ nhân viên bỏ chỗ cũ về chỗ mới làm rất khó. Vì nhân viên 10 đứa 9 đứa không tin lời nói của chủ chứa lần đầu nói chuyện. 100% các quán đều có sự giao dịch trao đổi con người kiểu như này.



Không quán nào mới mở ra mà có nhân viên tự nguyện xuống làm ngay cả. Phải tìm người, ai là người tìm hộ: Môi Giới. Rồi từ 2-3 người mà môi giới dẫn xuống đó tuỳ vào cách đối xử của chủ mà những đứa kia có dắt thêm người xuống làm cùng hay không. Có quán khởi đầu chỉ có 1 em nhưng sau đó thì số lượng lên đến hàng chục người. Đứa này xuống làm kéo thêm bạn bè xuống. Những đứa làm nghề này thường có lượng bạn bè cùng ngành rất đông, phân phối cả nước luôn. Nói như vậy để mọi người biết việc cái Trang đưa chị xuống làm chứng minh việc nó thấy làm ở đây ổn định và chủ sống chấp nhận được.



3h chiều tôi lại ra bến xe đón chị cái Trang, trong đầu nghĩ nhà đang thiếu người chị nó xuống thật đúng lúc. Ra đến nơi tôi thấy một đứa cũng cao ráo, đứng bên vệ đường, bên cạnh có một vali và một túi đồ. Tôi lấy máy gọi vào số cái Trang đưa thì thấy em ấy nhấc máy. Đến gần tôi nói:



- Em là chị của Trang hả, lên xe anh chở về.



Vẫn đeo cái khẩu trang che kín mặt em ấy trả lời:



- Vâng đúng rồi anh ạ.
- Đi xong chưa hả em, sao nhanh thế.



Cái Linh cười:



- Xong rồi anh ạ, khách còn bo cho em 100.



Được đấy chứ nhỉ, mở hàng thuận buồm xuôi gió vãi. Tôi lúc này mới lấy điện thoại gọi cho các nhà nghỉ thông báo:



- Nhà em mới có người mới, cao ráo, dáng đẹp. Có gì alo em đưa lên nhé.



Đang nói chuyện thì một top 4 người lại đi vào. Giá cả tiền nong thu xong là khách chọn 4 đứa trong đó có cả cái Linh. Các cụ nói cấm có sai: Nhất Dáng Nhì Da thứ Ba mới đến sắc đẹp. Trang điểm vào thì xấu như ma cấu *** vẫn có thể hớp hồn người khác. Tối hôm đó cái Linh cũng sòn sòn đi được 9 vé. Quá ổn cho một sự khởi đầu, nhưng vẫn phải nói khi không trang điểm nó xấu thật. Hôm sau tôi mới hỏi nó tại sao trên mặt lại có cái sẹo dài như thế..?? Nó mới tiết lộ:



- Cách đây mấy tháng em bị tai nạn xe máy trên bản, đợt đó tưởng chết đấy. Chân tay còn mấy cái sẹo nữa này.



Tôi bảo:



- Anh tưởng mày là đại ca, đại tẩu trên quê. Nhìn như giang hồ ấy, lại thêm cái sẹo ở đuôi mắt. Trông cứng vãi ***.



Nó cười: - Ai nhìn em cũng nói thế anh ạ.



- Thôi cứ làm đi, tiết kiệm tiền anh hỏi chị xem có chỗ nào phẫu thuật che mờ sẹo nhờ chị chở đi làm. Chứ con gái mà có sẹo trên mặt nhìn kinh lắm.



Nó hớn hở:



- Xoá được hả anh...Vậy để em kiếm tiền rồi đi làm. À mà vụ tai nạn của em giờ trên đó giải quyết chưa xong. Em làm ở đây hơn tháng rồi em về giải quyết nốt. Xong em lại xuống.



Tôi trả lời:



- Rồi cứ làm đi, bao giờ về thì báo anh trước mấy ngày anh chuẩn bị tiền nong trả cho mày.



Cái Linh làm được hai tuần mà chưa bao giờ bật phòng. Ban ngày thì ít khi khách chọn nó, nhưng nhà nghỉ gọi nó lại nhiều. Vì nó đi khách cũng như cái Dung, khách đi chưa khi nào phải phàn nàn. Thế nên các nhà nghỉ gọi nó một lần cảm thấy ok thì lần sau họ lại gọi tiếp. Mà đi các nhà nghỉ thì thường đi xe máy đi xa, cho mấy đứa khó tính đi mất công mà đôi khi lại không được việc. Lý do vì thế mà Linh với Dung hay được gọi. Đơn giản vì chúng nó chiều khách. Toàn bọn học ở nhạc viện khoa kèn, trống thì bảo sao nhạc nào chúng nó chẳng nhảy được. Giá mà nó xinh hơn một chút nữa thì nhà tôi có hai con gà đẻ trứng vàng.....Cơ mà thôi thế cũng tạm rồi...!!!!