Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 15 : Trả thù
Ngày đăng: 01:24 19/04/20
Nguyên bản, Lý Dật cho rằng Dương Phàm đã say, thế nhưng khi Dương Phàm kể ra tất cả, trên mặt hắn lại một lần lộ ra dáng tươi cười, phảng phất như tất cả những lời vừa rồi, lập tức biến mất.
“Dương Phàm, kỳ thực cậu có thể thấy rõ đã rất khó được, thế giới này không ít nhân tài, nhưng thiếu chính là người có thể nhận rõ chính năng lực của mình. Rất nhiều người tự nhận là mình không ai bì nổi, kết quả cũng thành bàn đạp cho người khác leo lên cao.” Kiếp trước Lý Dật kiến thức qua người có dã tâm nhiều như lông trâu, mà người có thể chân chính thấy rõ năng lực bản thân lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Có thể thấy rõ chính mình thì làm sao? Chúng ta chỉ có chút bản lĩnh như thế, có thể hỗn kiếm cơm no, có nữ nhân chơi đùa đã là rất không tệ.” Lý tưởng tuy lớn, thế nhưng Dương Phàm đối với tương lai lại không có chút lòng tin.
“Dương Phàm, có lẽ có một ngày đêm, cậu có thể lên làm đại ca hắc đạo trong mộng tưởng!” Lý Dật trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo vẻ tự tin cực kỳ cường liệt.
Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Dật có chút ngạc nhiên, hắn không biết chính mình vì sao lại đột nhiên nói ra những lời này trong lúc đó, là một loại hành vi vô ý thức.
Trên người Lý Dật bộc phát ra sự tự tin cường đại làm Dương Phàm có chút kinh ngạc, hắn không biết sự tự tin trên người Lý Dật từ đâu mà đến, thế nhưng trong nháy mắt đó, hắn dĩ nhiên lại tin Lý Dật nói.
Bất quá rất nhanh, Dương Phàm từ trong cảm giác kỳ diệu này khôi phục lại, hắn ha ha cười nói: “Được rồi, a Dật, đừng nói đến chuyện này nữa, đến, uống bia đi!”
Lý Dật cũng không tiếp tục cùng Dương Phàm nói về chuyện này, mà là vừa uống bia, vừa cau mày suy tư gì đó.
Rốt cục hai người uống hai hai kết bia, Dương Phàm uống say tới bảy thành, mà Lý Dật không tới ba thành.
Làm một sát thủ xuất sắc, hắn hiểu rõ từng thời khắc luôn duy trì ý nghĩ thanh tỉnh có ý nghĩa gì.
Nhìn theo bóng Dương Phàm rời đi, Lý Dật cũng không đón xe trở về, mà là một mình đi trên đường, tự hỏi thời gian tới nên làm gì.
Hai năm trước, lão Ngũ trốn thoát khỏi nhà tù, ở phương bắc làm vài cuộc buôn bán, thời gian trước mới chạy trốn tới Thượng Hải, đụng phải Trương Đông.
“Yên tâm, lão Ngũ, làm xong vụ này, tao sẽ giúp tụi mày an toàn rời khỏi Thượng Hải, tao ở bên Vân Nam cũng có người quen, đến lúc đó tao có thể giới thiệu tụi mày đi biên cảnh Vân Nam buôn bán, với năng lực huynh đệ các người, đó tuyệt đối là con đường tốt.” Trương Đông dụ hoặc.
Lão Ngũ cũng không cho là đúng cười lạnh một tiếng: “Đông tử, khoa trương cũng không phải thổi ra tới, nếu mày có năng lực lớn như vậy cũng sẽ không rơi xuống nông nỗi bị người đánh gãy chân, lời nói thật với mày, ngày hôm nay là ngày cuối cùng, mặc kệ tiểu tử kia có xuất hiện hay không mày đều phải trả thù lao, bằng không đừng trách tao độc ác!”
Lão Ngũ nói xong làm Trương Đông có chút kinh hãi, bất quá cũng không biểu hiện ra, chỉ là gật đầu: “Tiền không thành vấn đề, chuyện then chốt là phải làm cho đẹp! Tao đã gọi điện thoại hỏi qua, hôm nay tiểu tử kia không tìm đàn bà, sẽ quay về nhà.”
Nghe được Trương Đông nói, lão Ngũ cũng không nói gì nữa, hắn đã nói rõ với Trương Đông, Dương Phàm trở về, hắn sẽ thuận lợi giết chết, không trở về, hắn sẽ lấy tiền rời đi.
Bầu không khí trong phòng trong lúc nhất thời trở nên có chút áp lực, lão Ngũ trầm mặc, ba hán tử bên người hắn cũng càng thêm trầm mặc. Trong bóng tối, ba người bọn họ không ngừng hút thuốc lá, bọn họ cũng không giống như mấy tên lưu manh mới ra đời chỉ thích dùng nicotin để ma túy thần kinh, chỉ là dùng thuốc lá hút giải buồn mà thôi.
“Tới.”
Trong bóng tối, con ngươi của Trương Đông hiện lên một đạo quang mang âm lãnh, so sánh với mắt hắn, giọng nói của hắn càng thêm âm trầm, lời vừa ra khỏi miệng, độ ấm trong toàn bộ gian phòng đều hạ xuống.
Trong nháy mắt, hai gã đại hán bên người lão Ngũ đứng dậy, lấy ra con dao, đi tới hai bên cửa phòng.
Sau đó, trong phòng lâm vào sự an tĩnh như cõi chết.