Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 16 : Dẫn xà xuất động
Ngày đăng: 01:24 19/04/20
Ánh trăng sáng sủa, lại chen lẫn sương sớm, trở nên ẩm ướt nhuận nhuận, ôn nhu hòa hòa, sau đó nhẹ nhàng đọng trên ngọn cây, khoát lên mái hiên, trải dài trên đường một tầng mỏng manh. Tiếp xúc đến loại ánh sáng này, tất cả đều trở nên lịch sự tao nhã, u tĩnh như vậy.
Đêm đã khuya, một mình đi trong tiểu khu đen kịt, gió nhẹ thổi qua, ý nghĩ của Dương Phàm thanh tỉnh rất nhiều.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn chính nơi ở của mình, Dương Phàm có chút tâm thần không yên. Vì vậy nhanh thêm bước chân đi vào tòa nhà, lên lầu.
Đi tới tầng năm, Dương Phàm lấy ra chìa khóa, cắm vào ổ, cửa phòng khẽ kêu tách rồi mở ra.
Dương Phàm đi vào trong phòng, xoay người đóng cửa, song song nhận thấy được trên cổ truyền đến rét lạnh cả người.
“Nếu muốn sống, tốt nhất không nên cử động!” Lời nói lạnh lùng khiến trong lòng Dương Phàm hung hăng run lên, hắn thức thời đưa hai tay lên cao, chậm rãi xoay người, rọi vào mi mắt là hai gương mặt lạnh lùng.
Hầu kết của Dương Phàm hơi nhúc nhích, đang muốn nói gì, lại bị một gã đại hán trong đó thô lỗ đẩy mạnh về phía trước, kết quả liền té ngã. Thân thể mập mạp của hắn ngã xuống trên mặt đất phát sinh một tiếng trầm muộn.
“Dương Phàm, còn nhớ rõ tao sao?” Trong phòng vang lên một giọng nói âm dương quái khí, thanh âm làm Dương Phàm cảm thấy cả người cũng không thoải mái.
Dương Phàm ngẩng đầu, nhìn dáng tươi cười âm trầm của Trương Đông, con ngươi bỗng nhiên phóng lớn, sau đó ngồi dậy, cắn răng hỏi: “Trương Đông, mày muốn làm gì?”
“Làm gì?” Trương Đông âm âm cười vài tiếng, dùng một loại ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Dương Phàm: “Mày nói tao muốn làm gì?”
Dương Phàm bị ánh mắt của Trương Đông trành đến dựng đứng lông tóc, nhưng vẫn đứng lên nói: “Trương Đông, tuy rằng tao thay thế chức vị của mày, thế nhưng, chuyện mày bị đá ra công ty không có quan hệ gì tới tao, mày không được đem lửa giận trút lên đầu tao!”
“Hay cho câu không quan hệ tới mày!” Sắc mặt Trương Đông biến đổi, lạnh lùng nói: “Nếu không có tên tạp chủng Lý Dật kia, lão tử có bị đuổi ra công ty không? Con mẹ nó mày có thể lên làm được đội trưởng sao?”
Lý Dật?
Bởi Lý Dật và Hạ Vũ Đình mua rất nhiều thứ cho phúc lợi viện vào buổi chiều, còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, buổi tối Hạ Vũ Đình cũng không có trở về, trong nhà chỉ còn một mình Lý Dật.
Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng “ đô, đô”, Lý Dật dùng tốc độ nhanh nhất xuống giường, mặc quần áo, cầm lấy con dao trong hộc tủ đầu giường trực tiếp rời khỏi nhà.
Đợi khi Lý Dật đi tới cửa vào tiểu khu, đã là bốn giờ sáng hừng đông, xe cộ trên đường rõ ràng ít hơn rất nhiều, thỉnh thoảng mới có một chiếc đi qua.
Đợi khoảng mười phút, Lý Dật mới ngăn lại một chiếc taxi.
“ Đi đâu?” Nhìn biểu tình không chút gợn sóng không sợ hãi của Lý Dật, trong ngực tài xế có loại cảm giác khó chịu, hắn nghĩ biểu tình của Lý Dật thực sự có chút quá bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh làm cho người ta sợ hãi.
“ Khu vực thành thị.” Lý Dật nhẹ nhàng phun ra vài chữ, dựa người vào lưng ghế, bên tai quanh quẩn lúc tối khi uống rượu cùng Dương Phàm thì những lời Dương Phàm đã nói với hắn.
“ Mẹ của tôi là một kỹ nữ, tôi là tiện loại của bà và một khách làng chơi sinh ra, món lòng cho giống mẹ tôi là ai, dù ngay chính mẹ tôi cũng không biết. Lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ của tôi đã chết, có người nói do bệnh giang mai. Khi đó, tôi lưu lạc đầu đường, nguyện vọng lớn nhất là được ăn no bụng, lúc mùa đông có một cái áo bông để mặc.”
“ A Dật, chúng ta là hảo huynh đệ, những lời này tôi chỉ nói với cậu, kỳ thực tôi không hề có chút bi quan, tôi chỉ là thấy rõ chính mình mà thôi, biết chính mình có thể làm gì. Mà lý tưởng của tôi rất đơn giản cũng rất buồn cười, tôi muốn làm đại ca hắc đạo.”
“ A Dật, ngàn vạn lần đừng qua đây!”
….
Dương Phàm, chờ ta đến.
Lý Dật chậm rãi nhắm mắt lại, sát ý trong lòng kinh khủng xưa nay chưa từng có.