Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 150 : Dưới sao trời, trên vu sơn
Ngày đăng: 01:26 19/04/20
Một ít khán giả bởi vì quá mức kích động, vừa hát, vừa chảy nước mắt.
Thậm chí, dù là bí thư Tô Nhiễm của Tần Huy cũng đỏ cả mắt, nước mắt không ngừng chuyển động trong viền mắt.
Lý Dật và Tần Huy, Tô Nhiễm đi ra khỏi sân vận động, toàn bộ bên ngoài sân vận động người đi tấp nập, hiển nhiên, có rất nhiều fans hâm mộ đang muốn chờ Mộ Dung Tuyết ký tên lên CCD, cho nên mới đau khổ chờ nơi đó.
Với việc này, trong lòng Lý Dật cũng giống như gương sáng, hắn hiểu được, lúc này Mộ Dung Tuyết khả năng đã rời khỏi sân vận động, dù sao Mộ Dung Tuyết đã hẹn hắn gặp trên thiên thai của tập đoàn Thiên Đạt.
Mặc dù Tần Huy không biết đã nửa đêm mà Lý Dật lại muốn đến thiên thai của tập đoàn Thiên Đạt làm gì, nhưng cũng không hỏi Lý Dật, mà đã sớm an bày tất cả.
Sau khi đi ra sân vận động, bởi vì có Tô Nhiễm, Lý Dật cũng không để Tần Huy đưa hắn đến tòa lầu của tập đoàn Thiên Đạt, mà tự mình đi ngăn cản một chiếc taxi đi trước.
Buổi tối đầu tiên của năm mới, xe cộ đi trên đường rất nhiều, đại khái đều là limoushine, vô số xe tạo thành hàng dài, chậm rãi bò trên đường lớn.
Nguyên bản con đường chỉ cần hai mươi phút đã tới, bởi vì kẹt xe, hơn bốn mươi phút sau Lý Dật mới đến được tòa lầu của tập đoàn Thiên Đạt.
Nhìn tòa lầu chọc thẳng lên trời, Lý Dật ngạc nhiên nhớ tới không lâu lúc trước, hắn và Lưu Tư Cầm từng đi tới thiên thai của tòa lầu tập đoàn Hoa Thanh. Buổi tối hôm đó, Lưu Tư Cầm ngẩng mặt lên bầu trời, hướng những ngôi sao và vầng trăng đem rất nhiều oán khí tích góp từng tí một suốt nhiều năm toàn bộ phát tiết ra ngoài.
Tiểu nha đầu hẳn là đã tới nước Mỹ rồi đi?
Xa tận nước Mỹ, bọn họ vẫn hoàn hảo chứ?
Lý Dật thầm nghĩ trong lòng, đồng thời tiến vào tòa lầu tập đoàn Thiên Đạt, đi thang máy lên thiên thai.
Khi đến tòa lầu thì đã khuya, toàn bộ tòa lầu hầu như không còn bóng người, thật im ắng.
Nương theo một tiếng giòn vang, thang máy đã đến tầng cao nhất, Lý Dật đi ra thang máy đi vào thiên thai.
Bởi Tần Huy đã an bày trước đó, cánh cửa lên thiên thai cũng không đóng, mà vẫn mở rộng.
Lúc Lý Dật đi tới thiên thai, thiên thai hoàn toàn trống trải, toàn bộ thiên thai thật im ắng.
“Không được cử động, giơ tay lên!”
Một thanh âm thình lình vang lên, Lý Dật cũng không hề động, hắn đã nghe được tiếng bước chân từ lâu, thậm chí nghe thấy được hương vị nước hoa của nữ nhân, chỉ là hương vị nước hoa với hắn mà nói thập phần quen thuộc.
Mộ Dung Tuyết mặc một chiếc áo trắng cùng một chiếc váy ngắn màu đen, cười tủm tỉm xuất hiện ngay trước mắt Lý Dật, thấy trên mặt Lý Dật không lộ chút biểu tình thì phiền muộn nói: “Còn muốn hù dọa anh, ai biết anh lại không phối hợp!”
Đang khi nói chuyện, miệng anh đào nhỏ nhắn của Mộ Dung Tuyết bĩu lên thật cao, trong con ngươi có một tia uể oải nhưng càng nhiều lại là hưng phấn!
“Thế nào lại nghĩ muốn gặp mặt ở đây?” Lý Dật có chút không giải thích được hỏi thăm, ngày hôm qua Mộ Dung Tuyết nói với hắn muốn gặp mặt ở đây, tuy rằng hắn đã đáp ứng, thế nhưng cũng không đi hỏi nguyên nhân.
Mộ Dung Tuyết tiến lên trước một bước, rất tự tin nắm lấy cánh tay Lý Dật, tựa đầu lên ngực Lý Dật: “Tuy rằng tòa lầu này cũng không phải tòa lầu cao nhất Hong Kong, nhưng cũng có thể xem là tương đối cao, có thể thưởng thức toàn bộ cảnh đêm của Hong Kong. Anh không cảm thấy hai người chúng ta y ôi cùng nhau, thưởng thức cảnh đêm là một chuyện rất lãng mạn hay sao?”
Đúng như lời Mộ Dung Tuyết, tòa lầu của tập đoàn Thiên Đạt rất cao, chung quanh cũng không có kiến trúc nào cao hơn, đứng trên thiên thai có thể thu hết toàn bộ cảnh đêm của Hong Kong vào đáy mắt.
“Anh một đường chạy trốn tới Hong Kong nhất định rất mạo hiểm phải không?” Mộ Dung Tuyết yêu thương nhìn Lý Dật.
Lý Dật nhẹ nhàng lắc đầu: “Rốt cục cũng hữu kinh vô hiểm.”
Mặc dù Lý Dật một đường bị vây truy ngăn chặn, thế nhưng so sánh với việc kiếp trước bị hình cảnh quốc tế bao vây tiễu trừ, độ nguy hiểm yếu hơn rất nhiều, chỉ là hắn không được tổ chức của kiếp trước chùi đít, đồng thời tiếp ứng hắn, vì thế tăng thêm độ khó khi chạy trốn.
Trong đó, lần ở nhà ga Quảng Châu hẳn là nguy hiểm nhất, hơn nữa còn bị tên cảnh sát giống như mèo mù vớ chuột chết bắn trúng một phát đạn.
“Em không hi vọng anh gặp chuyện không may.” Mộ Dung Tuyết vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt khô ráp của Lý Dật, ôn nhu nói.
Lý Dật phun ra một ngụm khói, nói: “Yên tâm đi, anh không có việc gì đâu. Mạng của anh còn phải giữ lại để báo thù.”
“Anh hận hắn phải không?” Mộ Dung Tuyết hỏi.
Lý Dật rất thẳng thắn gật đầu: “Tuy rằng trước đây hắn đã làm nhiều chuyện sai lầm, thế nhưng anh tha thứ cho hắn, nhận hắn làm cha, đồng thời không tiếc tất cả giúp đỡ hắn. Biểu hiện ra, hắn cho anh thân phận và địa vị, xem như hồi báo cho sự nỗ lực của anh. Thế nhưng, hắn là cha của anh!”
Khi Lý Dật nói đến chữ “cha” thì mặc dù hắn đã kiệt lực khống chế, thế nhưng thanh âm vẫn run lên.
“Hắn là cha của anh a! Hắn nói qua, đời này sẽ tận hết nỗ lực đến bù đắp những hành vi sai lầm trong quá khứ của hắn! Hắn nói qua, vô luận phát sinh bất luận sự tình gì, cũng sẽ không để cho anh chịu một chút ủy khuất! Hắn nói qua, vô luận anh làm chuyện gì, hắn đều sẽ đứng bên cạnh anh!” Nói đến đây, Lý Dật nở nụ cười, cười đến rất tự giễu: “Thế nhưng kết quả làm sao? Một câu nói của hắn không chỉ thu hồi thân phận và địa vị của anh, còn muốn đưa anh vào chỗ chết, làm cho anh trở thành một con chó nhà tang chạy trốn khắp nửa Trung Quốc!”
“Xin lỗi.” Mộ Dung Tuyết thấy biểu tình của Lý Dật có chút kích động, có chút tự trách.
Nghe được Mộ Dung Tuyết nói, biểu tình Lý Dật lại khôi phục bình tĩnh: “Ở trong mấy ngày nay, anh đang suy nghĩ, trước đây những lời hắn nói với anh có phải là giả dối hay không. Bất quá, anh phải cảm tạ hắn, là hắn giúp anh sớm nhận ra con người hắn, bằng không với tình huống trước kia tiếp tục phát triển, anh khẳng định sẽ chịu đi chết vì hắn!”
Nói đến đây, Lý Dật không khỏi nhớ tới ngày trước lúc xuất chiến đối phó Điền Đằng Cương, Andrew Luofu từng hỏi hắn, đáng giá sao?
“Có đáng giá hay không tôi không biết, tôi chỉ biết hắn là cha tôi, nếu như hắn cần tôi giúp đỡ, tôi sẽ không bàng quan đứng nhìn.”
Hôm nay nhớ tới câu trả lời trước kia, Lý Dật nghĩ đúng là sự chê cười lớn nhất trên đời này!
Tục ngữ nói hổ độc không ăn thịt con, theo Lý Dật xem ra, trái tim Tiêu Thanh Sơn so với con cọp còn độc hơn nhiều lắm, thậm chí hắn còn hoài nghi trong trái tim của Tiêu Thanh Sơn có máu đỏ hay không.
Mặc dù kiếp trước Lý Dật không thể nghiệm qua cảm giác của thâm tình, thế nhưng, khi hắn tự tay giết chết đồng bạn cùng tổ chức, tâm tình của hắn cũng vô cùng khó chịu.
Mà hôm nay hắn cũng không rõ ràng, Tiêu Thanh Sơn phái người truy sát hắn, trái tim rốt cục có thấy đau đớn hay không.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lý Dật, Mộ Dung Tuyết hiểu được, dưới sự bình tĩnh đó đang che giấu mưa rền gió dữ, tuy rằng nàng không biết Lý Dật sẽ làm như thế nào, thế nhưng nàng rõ ràng, nam nhân mà nàng yêu tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!
“Ngày mai anh phải đi đúng không?” Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên nhớ tới điều gì, có chút thất lạc hỏi thăm.
Lý Dật áy náy gật đầu, nói: “Thỉnh tha thứ sự ích kỷ của anh, anh phải đi làm chuyện của mình!”
“Em hiểu được, cũng không trách anh.” Mộ Dung Tuyết mỉm cười, nói: “Nhưng em nghĩ trước khi anh đi, anh phải hảo hảo yêu em cả đêm!”