Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 151 : Ngươi chết trước ta
Ngày đăng: 01:26 19/04/20
Mộ Dung Tuyết mặc một bộ váy ngủ sợi tơ màu trắng, đứng ở bên cạnh khung cửa sổ, nhìn tiểu đệ của Lý Dật dựng thẳng đứng lên, hờn giận nói: "Nếu anh không phải siêu nhân thì em thật hoài nghi, đêm qua anh xấu xa nhiều lần như vậy, hiện tại nó còn ngỏng lên được nữa!"
Nghe Mộ Dung Tuyết hờn giận, Lý Dật không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, đêm qua sau khi hắn cùng nàng trở lại căn biệt thự, tắm rửa qua loa, tiếp theo một mực triền miên ở trên giường. Cụ thể làm bao nhiêu lần chính hắn cũng không nhớ nổi, dù sao đến phút cuối cùng hai người đi ngủ, thân thể vẫn còn gắn liền ở cùng một chỗ.....
"Không phải anh hư hỏng muốn làm nhiều lần, mà là do người nào đó điên cuồng giống như con mèo hoang." Phóng túng cùng triền miền quá độ để cho Lý Dật đem những cỗ oán khí tích tụ ở trong lòng phát tiết đi ra ngoài không ít, trên gương mặt cũng xuất hiện vẻ tươi cười bình thường.
Tục ngữ nói nữ nhân trải qua chuyện chăn gối sẽ càng thêm quyến rũ, câu này tuyệt đối không phải giả. Qua một đêm điên cuồng, Mộ Dung Tuyết đã chính thức bước chân vào hàng ngũ "nữ nhân". Nguyên bản trên khuôn mặt xinh đẹp mê người mang theo một tia ửng hồng thản nhiên, cặp mắt trong suốt như hồ nước mùa thu, tự nhiên mà toát ra một cỗ mị ý.
"Hừ hừ! Còn nói em là mèo hoang, rõ ràng chính anh mới đúng là con cáo gian ác!" Mộ Dung Tuyết cố tình ưỡn cao hai tòa thánh nữ, dụ hoặc trừng mắt nhìn Lý Dật.
Xử nam lâu ngày cùng chưa đi vào nề nếp, sáng sớm nam nhân chào cờ cũng đều là một chuyện bình thường. Mà theo khoa học chứng minh, thời gian buổi sáng chính là lúc nam nhân cường liệt nhất.
Bởi căn biệt thự không người, nên Mộ Dung Tuyết chỉ mặc đơn giản một chiếc áo ngủ sợi tơ, nhưng căn bản lớp vải không thể ngăn cản được những đường cong mê người kia của nàng. Ngược lại, thân hình gợi cảm ẩn hiện dưới chiếc áo ngủ đối với Lý Dật mà nói, so với thân thể trần truồng còn hấp dẫn hơn!
“Được rồi, em đã gọi anh là con cáo gian ác, thế anh sẽ không khách khí nữa….” Lý Dật nói xong, trực tiếp từ trên giường phóng tới bên cạnh Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết đang muốn tháo chạy, liền bị Lý Dật vươn tay kéo ngược vào trong lòng, theo sau ôm ngang chiếc eo thon nhỏ, bế phốc nàng hướng phía chiếc giường đi đến.
“Đừng như vậy….Người ta chuẩn bị xong bữa sáng cho anh rồi. Trước tiên ăn….” Mộ Dung Tuyết hoảng sợ nói. Nhưng sau một lúc Lý Dật dùng sức vuốt ve bờ mông nàng, nhất thời nàng phải bật thốt ra một tiếng hừ nhẹ: “A…”
Sau một cú hích nhẹ, Một Dung Tuyết liền cảm giác trong cơ thể mình bành trướng lên, tiếp theo chỉ có thể hổn hển thở gấp, quấn chặt thân hình của Lý Dật.
Trải qua mười mấy phút đồng hồ, trong phòng ngủ. Hai thanh âm thở dốc của nam nữ hoàn mỹ hòa quyện vào cùng nhau, tiếng nữ nhân rên rỉ như có nhịp tiết tấu, khởi xướng lên thành một khúc quân hành. Làm cho nguyên bản buổi sáng sớm, ngập tràn hương vị hạnh phúc.
Mây mưa thất thường đi qua, toàn thân Mộ Dung Tuyết giống như một đống bùn nhão, nằm ở trong lòng Lý Dật, đừng nói cử động thân thể mà ngay cả các đầu ngón tay đều không còn khí lực. Thanh âm hư nhược nói: “Người ta một chút khí lực cũng đều không có!”
“Dù sao đã xong buổi biểu diễn, em có thể nghỉ ngơi thoải mái.” Lý Dật mỉm cười, cầm bao thuốc lá trên đầu giường, rút ra một điếc châm lửa, nhẹ nhàng hút.
Có người từng nói, sau khi quan hệ tình dục xong, thưởng thức một điếu thuốc, còn quá cuộc sống của thần tiên. Cũng giống như nữ nhân sau khi quan hệ xong đều thích được vuốt ve, mà riêng nam nhân thì đều thích hút thuốc.
Lý Dật tuy rằng không tính là người nghiện thuốc, nhưng rất thích hưởng thụ loại cảm giác này.
Đại khái qua khoảng hơn mười phút sau, Mộ Dung Tuyết gian nan bò khỏi giường, hai chân run rẩy bước tới phòng bếp chuẩn bị dọn bữa sáng cho Lý Dật, mà hắn thì đến buồng vệ sinh tắm rửa.
Ngoại trừ Hạ Vũ Đình, Mộ Dung Tuyết chính là nữ nhân thứ hai chuẩn bị bữa sáng cho Lý Dật!
Bữa điểm tâm buổi sáng, hai người ăn uống thực vui vẻ, nụ cười cơ hồ tràn ngập trên khuôn mặt. Khi Lý Dật đem cốc sữa trên bàn uống cạn, bỗng nhiên nghe được dưới lầu truyền đến một tiếng động cơ của ô tô.
Bất thình lình xuất hiện tiếng động cơ máy móc làm cho Lý Dật khẽ cau mày, nói: “Có người đến!”
“A?” Tuy rằng hiện tại Mộ Dung Tuyết chỉ mặc quần áo ngủ, nhưng nghe thấy Lý Dật nói, hơi kinh hãi, theo bản năng chạy đến bên khung cửa sổ nhìn thoáng ra bên ngoài.
Chứng kiến hành động của Lý Dật, Tiêu Cường sắc mặt đại biến, theo bản năng thoái lui ra phía sau!
Nhưng tốc độ của Lý Dật quá nhanh, nhanh đến mức làm cho Tiêu Cường không có cơ hội trốn thoát.
Tiêu Cường còn chưa kịp làm ra động tác né tránh, trực tiếp bị Lý Dật đá té ngửa trên mặt đất, hữu thủ hóa thành trảo, gắt gao nắm chặt ở cổ họng Tiêu Cường.
“Tốt nhất các ngươi không nên manh động, nếu không ta sẽ bóp nát yết hầu của hắn.” Lý Dật một tay bóp cổ Tiêu Cường, biểu tình lạnh lùng hướng đám người đang chạy vào nói.
Vốn Tiêu Cường tưởng rằng có thể nắm chắc khống chế được Lý Dật, nhưng thật không ngờ sự tình lại phát triển đến mức này. Nhớ tới lúc trước Lý Dật ở trên lôi đài tựa như ác ma kết thúc mạng sống của Điền Đằng Cương, một nỗi sợ hãi không hiểu bao bọc quanh trái tim của hắn, chậm rãi hướng bốn phía trong cơ thể lan tràn.
“Các ngươi không được cử động.” Cơ hồ theo bản năng, Tiêu Cường cũng nói ra một câu như vậy, thanh âm có chút run rẩy.
“Cho các ngươi ba giây đồng hồ, lập tức cút hết ra bên ngoài!” Lý Dật xảo diệu dùng chính câu nói Tiêu Cường đã bức mình hiện thân, đồng thời tăng thêm lực đạo ở cánh tay, sắc mặt Tiêu Cường tức thì biến đổi.
Đám thủ hạ của Tiêu Cường chứng kiến khuôn mặt kia tái nhợt, không đợi chủ nhân phân phó, lập tức thoái lui ra bên ngoài.
Thấy đám thủ hạ của mình chấp nhận thoái lui, Tiêu Cường thoáng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng bình tĩnh hơn rất nhiều: “Nếu giết ta, ngươi không thể sống tiếp được!”
“Cho dù chết, cũng là ngươi chết trước ta mà.” Lý Dật cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Tuyết nói: “Tiểu Tuyết, không sao nữa rồi, em lên trên tầng đi. Hiện giờ, em có thể báo cảnh sát, nói rằng trong biệt thự của em đã xảy ra án mạng.”
Nghe Lý Dật phân phó, Mộ Dung Tuyết chậm rãi từ trên ghế sofa đứng lên. Tuy nhiên sắc mặt tái nhợt, thân hình cũng không tự chủ được run lập cập, nhất là khi chứng kiến ba cái xác dưới sàn nhà, thiếu chút nữa đã muốn hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu Tuyết, không phải sợ, lên tầng gọi điện thoại. Nói chuyện điện thoại xong thì thông báo cho anh một tiếng.” Nhìn biểu tình hoảng sợ của Mộ Dung Tuyết, Lý Dật mở miệng an ủi. Nhưng lực đạo trên cánh tay không giảm bớt đi chút nào, Tiêu Cường căn bản không thể phản kháng.
Nhìn nét mặt kiên định của Lý Dật, Mộ Dung Tuyết hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn bước lên tầng.
Tối hôm qua cùng Lý Dật điên cuồng một đêm, vừa rồi lại bị chấn kinh, nên hai chân Mộ Dung Tuyết mềm nhũn, bước lên cầu thang thân hình chao đảo ngả nghiêng, làm cho người ta nghĩ tùy thời nàng đều có thể ngã nhào.
Lý Dật tuy cũng lo lắng, nhưng tình huống lúc này phi thường đặc biệt, hắn đành phải mặc kệ nàng tự thân vận động.
Đại khái một phút đồng hồ sau, Mộ Dung Tuyết nói chuyện điện thoại xong, bước tới cửa cầu thang, vẻ mặt lo âu nhìn Lý Dật: “Em gọi điện xong rồi.”
Mặc dù chỉ nói thế thôi….Trên thực tế điều nàng muốn hỏi Lý Dật nhất, chính là kế tiếp hắn muốn làm chuyện gì!
Lý Dật không trả lời, mà thâm tình liếc mắt nhìn Mộ Dung Tuyết một cái, sau đó mang theo Tiêu Cường đi ra ngoài.
“Ngươi báo cảnh sát thì sao, ngươi nhất định phải chết thôi! Cảnh sát ở Hongkong lợi hại hơn đại lục nhiều!” Tiêu Cường một bên nói, một bên đưa mắt ra hiệu cho đám thủ hạ.
Lý Dật cười lạnh: “Tốt nhất ngươi thu hồi cái chiêu đánh lạc hướng đó đi, nếu muốn giữ mạng thì ngoan ngoãn hợp tác. Ta cam đoan ngươi có thể chết trước bản thân ta.”