Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 165 : Thỉnh cầu

Ngày đăng: 01:26 19/04/20


Đây là một bến cảng bận rộn.



Trên con đường ven biển phía tây bến cảng, Lý Dật nhìn Phương Cảnh Minh nói: “Phương thúc, chú trở về đi, nếu như trong vòng ba ngày tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, chú cứ gọi điện thoại cho Hải thúc, cho Hải thúc phái Mạnh Thục dẫn người đến đối phó người của Phi Châu Bang!”



Ánh trăng u lãnh chiếu lên mặt Lý Dật, để Phương Cảnh Minh có thể rõ ràng nhìn thấy biểu tình của Lý Dật vô cùng tự tin.



Gió biển buổi tối rất mạnh, thổi lên người, làm Phương Cảnh Minh cảm thấy có chút rét run, đồng thời cũng nhắc cho hắn biết đây không phải nằm mộng.



Mặc dù hắn không biết Lý Dật vì sao có thể tự tin chỉ dựa vào một người có thể đoạt lại đường vận chuyển, thế nhưng hắn vẫn quyết định đồng ý lời đề nghị của Lý Dật.



Bởi vì hắn rõ ràng, Lý Dật nói không sai, đám thủ hạ của Đường Hổ nếu đi theo Lý Dật, cũng không phải đối thủ của đám hắc quỷ Phi Châu, chỉ biết tìm cái chết vô nghĩa.



Mà Lý Dật lại một mình đi đoạt lại đường vận chuyển bị đoạt vào tay đám hắc quỷ Phi Châu, có thể thành công hay không thành công, Phương Cảnh Minh cũng có thể làm thêm sự an bày khác.



“Tiểu Dật, tôi biết cậu khẩn cấp muốn xuất đầu, thế nhưng chuyện lần này hệ số nguy hiểm thật sự quá lớn, cậu nên suy nghĩ rõ ràng, dù sao ngày sau vẫn còn có cơ hội xuất đầu.” Tuy rằng trong lòng Phương Cảnh Minh đã đồng ý quyết định của Lý Dật, nhưng bản thân vẫn nhịn không được lên tiếng khuyên bảo Lý Dật.



Bởi vì, Lý Dật cho hắn ấn tượng thập phần không tệ.



Lý Dật cười lắc đầu nói: “Phương thúc, ý tốt của chú trong lòng tôi tâm lĩnh, cứ thả lỏng, tôi không phải là một tên ngu ngốc ý nghĩ nông nổi, tôi biết mình đang làm gì, chú cứ chờ tin tức tốt của tôi đi!”



“Cậu đã quyết ý, như vậy tôi không nói nữa!” Phương Cảnh Minh thở dài, sau đó vỗ vỗ vai Lý Dật nói: “Tôi và các huynh đệ chờ cậu còn sống trở về!”



“Sẽ.” Lý Dật gật đầu, sau đó trực tiếp xoay người bước lên thuyền đánh cá.



Thuyền đánh cá này do Phương Cảnh Minh chuẩn bị cho Lý Dật, trên thuyền đánh cá có đầy đủ các loại vũ khí, súng ngắm, súng tự động, lựu đạn, bom hẹn giờ….



Người phụ trách lái thuyền, là một gã thủ hạ của Phương Cảnh Minh, biệt hiệu a Quý, có người nói hắn đã chạy trên tuyến đường vận chuyển vùng duyên hải đông nam này đã rất nhiều năm, nói khoa trương một chút, nhắm mắt lại cũng có thể cho thuyền chạy thẳng đến Đông Nam Á.




Nói đến đây, sắc mặt a Quý có chút phức tạp.



“Người của Phi Châu Bang cướp thuyền giết người, cũng không giết chết người lái thuyền, mà bắt bọn họ làm tù binh!” Sắc mặt a Quý có chút âm trầm nói.



Lý Dật làm như nhìn ra tâm tư của a Quý, nghiêm mặt nói: “Điều này cũng không trách được bọn họ. Mỗi người đều sợ chết, bọn họ cũng không ngoại lệ. Bọn họ bị người của Phi Châu Bang chộp tới, nếu như không lái thuyền, chỉ còn con đường chết!”



“Điều này tôi rõ ràng.” A Quý trầm mặc nửa giây, ngẩng đầu, sắc mặt phức tạp nhìn Lý Dật nói: “Trong đó có một người là cháu trai của tôi!”



“Nguyên bản tôi đối với lần hành động này của anh không hề ôm chút lòng tin, bất quá ở chung với anh mười mấy tiếng đồng hồ, anh cho tôi cảm giác rất kỳ quái, trực giác nói cho tôi biết, anh có thể thành công!” Biểu tình a Quý có chút cổ quái, nói xong lại nhịn không được nói: “Nếu như anh thực sự có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, anh giúp tôi cứu nó. Hài tử này từ nhỏ cha mẹ đã chết, chỉ có một mình tôi là người thân. Hắn ở trong thuyền của nhóm buôn lậu thứ hai, gọi a Quế, năm nay mười chín tuổi.”



“Được rồi.” Nhớ tới tối hôm qua a Quý có ý chuẩn bị riêng cơm nước cho mình, Lý Dật trầm ngâm vài giây, sau đó gật đầu.



Nghe được Lý Dật trả lời, biểu tình a Quý có vẻ có chút kích động: “Cảm tạ anh, huynh đệ!”



“Không nên vội vã cảm tạ tôi, tôi không nhất định có thể làm được.” Lý Dật cười khổ.



A Quý nao nao, sau đó tự giễu cười nói: “Tôi cũng chỉ là nói một chút mà thôi, đương nhiên, nếu như không có biện pháp thì thôi đi.”



Chờ Lý Dật mang theo trang bị lên đảo, a Quý lái thuyền rời đi, không bao lâu, bóng thuyền đã không còn nhìn thấy.



Đứng trong bụi cỏ tại hải đảo, nhìn cạnh biển mênh mông vô bờ, Lý Dật có loại cảm giác giống như ảo mộng.



Hắn nghĩ phảng phất như mình đang trở lại kiếp trước, đang một mình đi thi hành nhiệm vụ giết người!



Chỉ khác với kiếp trước chính là, đời này trên lưng còn mang theo cừu hận, mà kiếp trước chỉ là máy móc muốn hoàn thành nhiệm vụ!