Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 164 : Vướng chân tay

Ngày đăng: 01:26 19/04/20






So sánh với buổi sáng, biểu tình Đường Hải vẫn thập phần xấu xí, chỉ là buổi sáng thì giả vờ, buổi chiều chân chính xấu xí.

Lý Dật từ chỗ Mạnh Thục biết được tất cả, Mạnh Thục dùng tư thái cường ngạnh cự tuyệt an bày của Đường Hải. Sau đó, Đường Hải nghĩ mất bò mới làm chuồng, ra lại hạ sách, muốn Mạnh Thục dẫn người đi hoàn thành nhiệm vụ, Mạnh Thục lại đem lý do Đường Hải không đưa nhiệm vụ dẫn đầu cho hắn, mà cố ý đùa giỡn cự tuyệt, điều này làm cho Đường Hải phải tiếp tục để Lý Dật đi hoàn thành nhiệm vụ lần này.

“Tiểu Dật, nguyên bản tôi dự định cho cậu dẫn thủ hạ của Mạnh Thục đi làm, thủ hạ của hắn đều là một đám người đánh giỏi can đảm, phối hợp với cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng…” Đường Hải nói đến đây, trong con ngươi lóe lên tức giận, bất quá hắn rất nhanh điều chỉnh tâm tình một chút: “Bất quá, bọn họ muốn đi chấp hành một nhiệm vụ khác, sợ rằng không cách đi theo cậu.”

“Ý tứ của Hải thúc là?” Lý Dật tuy rằng biết rõ tin tức sự tình, nhưng không vạch trần, mà cau mày hỏi.

Đường Hải thở dài nói: “Tiểu Dật, cậu cũng biết, tôi rất muốn cho cậu cơ hội lần này, thế nhưng chuyện lần này quan hệ đến địa vị của Hoa Nhân Bang tại Los Angeles, thật không thể xảy ra sai lầm! Tôi đang suy nghĩ, nếu như phải thủ hạ của Hổ tử đi theo cậu, cậu có lòng tin hoàn thành nhiệm vụ lần này hay không?”

“Có!” Lý Dật trả lời ngắn gọn mà tự tin.

Nghe được Lý Dật nói, đầu tiên Đường Hải ánh mắt sáng ngời, sau đó nói: “Cậu xác định?”

Hiển nhiên, Đường Hải đối với thực lực chân chính của Lý Dật cũng không rõ ràng, hắn chỉ biết công phu cách đấu của Lý Dật rất tốt, mà đánh nhau với Phi Châu Bang, đó là cuộc chiến bằng súng trên biển, công phu cách đấu cũng không có tác dụng lớn.

“Hải thúc, chú cho rằng một người bị hắc đạo phía nam Trung Quốc truy sát trốn thoát, ngoại trừ vận khí cũng phải cần thực lực rất mạnh phải không?” Lý Dật không trả lời câu hỏi.

Đường Hải có chút xấu hổ nói: “Tiểu Dật, tôi không phải hoài nghi năng lực của cậu. Chỉ là đám hắc quỷ Phi Châu kia, đại khái đều trải qua huấn luyện, thuật bắn súng tuy rằng chưa nói tới nhất lưu, thế nhưng cũng mạnh hơn cảnh sát quốc nội rất nhiều, nói là chiến sĩ cũng không quá đáng. Trình độ thành thạo súng ống của cậu thế nào?”

“Nếu có đủ thiết bị, tôi có thể tự mình lắp ráp một cây súng chống tăng!” Lý Dật trầm giọng đáp.

Lý Dật trả lời nhiều ít có chút ngoài dự liệu của Đường Hải, Đường Hải nghĩ qua, Lý Dật cũng có khả năng quen thuộc súng ống, nhưng không nghĩ đến Lý Dật lại hiểu biết về súng ống đến như vậy!”
Sau khi đám người Lý Dật đến bến cảng, Phương Cảnh Minh an bày đám người Lý Dật tại một nhà kho thật lớn cách cảng không xa, đồng thời chuẩn bị rượu và thức ăn cho mọi người.

Sau mấy vòng rượu, Phương Cảnh Minh nhìn Lý Dật hỏi: “Chuyện của cậu tôi đã nghe lão Đường nói, vốn tôi nghĩ là tiểu tử Mạnh Thục dẫn người tới, nhưng không nghĩ ra nhiệm vụ lần này lại do cậu chấp hành.”

“Đây là Hải thúc cho tôi cơ hội.” Đối với Phương Cảnh Minh, tuy rằng Lý Dật từng nghe qua một ít tư liệu, nhưng là lần đầu tiên tiếp xúc, lúc nói chuyện thập phần cẩn thận.

Nghe được Lý Dật nói, Phương Cảnh Minh thở dài, nói: “Người thanh niên, tuy rằng tôi không biết lão Đường vì sao lại phái cậu tới lần này! Thế nhưng tôi phải nói cho cậu, chuyện lần này thập phần vướng tay chân!”

“Mong rằng Phương thúc chỉ điểm.” Lý Dật khiêm tốn thỉnh giáo.

Phương Cảnh Minh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Căn cứ công tác thống kê của tôi, Phi Châu Bang hiện nay cử tới sáu mươi người quản lý con đường vận chuyển hàng hóa này! Hơn nữa, những người đó khác với những tên lưu manh bình thường, đều là người da đen từng tiếp thu huấn luyện! Tiểu tử, Phi Châu là vùng đất quanh năm phát sinh chiến tranh, người ở nơi đó từ nhỏ phải sống trong hoàn cảnh chiến tranh lớn lên. Rất nhiều người đều là chiến sĩ trời sinh, cấp khẩu súng, bọn họ có thể đánh nhau với quân chính quy! Cho nên, cậu phải đối mặt chính là sáu mươi chiến sĩ, không phải là phần tử hắc đạo phổ thông!”

“Điều này tôi rõ ràng.” Lý Dật gật đầu.

Biểu tình bình tĩnh của Lý Dật nhiều ít làm Phương Cảnh Minh có chút nghi hoặc, sau đó hắn thở dài nói: “Kỳ thực, tôi lo lắng nhất chính là nhóm người lần này cậu mang đến. Tôi có thể minh xác nói cho cậu, đoàn người của Mạnh Thục và đoàn người cậu mang đến vốn đã có chênh lệch không nhỏ, huống chi chống lại người của Phi Châu Bang có thể dùng ba đổi một cũng đã là không tệ rồi.”

“Bọn họ sẽ không chết.” Lý Dật cười lắc đầu: “Bởi vì tôi dự định một mình đi cướp lại con đường vận chuyển này!”

“Ba!”

Nghe được Lý Dật nói, ly rượu trong tay Phương Cảnh Minh rơi trên mặt đất, vỡ nát bấy, mà bản thân hắn cũng há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Lý Dật