Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 163 : Đối sách
Ngày đăng: 01:26 19/04/20
Trong lúc quan trọng Đường Hải muốn kêu Lý Dật qua đàm thoại, hắn biết Đường Hải không có hảo tâm gì, càng biết Đường Hải sẽ không cho hắn nhân cơ hội.
A Đông làm thủ hạ của Đường Hổ, không có tư cách tùy tiện xuất nhập biệt thự của Đường Hải, sau khi hắn đưa Lý Dật tới cửa biệt thự, liền nở nụ cười hàm hậu: “Dật ca, Hải gia cùng Hổ ca đều chờ ở phía trước.”
Lý Dật gật đầu không khách sáo, mà trực tiếp bước vào trong biệt thự.
Cửa biệt thự, tâm phúc phụ trách bảo vệ an toàn của Đường Hải không có ngăn cản Lý Dật. Bất quá ánh mắt cũng âm lãnh quét ở trên người Lý Dật một vòng, hiển nhiên nếu như Lý Dật có giấu hung khí trong người, bọn hắn sẽ lập tức ngăn trở Lý Dật.
Thời điểm Lý Dật bước vào phòng khách, Đường Hổ mới vừa từ trên lầu đi xuống, chứng kiến Lý Dật, thân thiết cười cười: “A Dật, cha của tôi ở trong thư phòng chờ anh, anh mau lên đó đi.”
Từ ngày Lý Dật gia nhập Hoa Nhân bang, trong khoảng thời gian này cùng Đường Hổ giao tiếp không sai. Hắn nhìn ra được Đường Hổ là một người thanh niên không có quá nhiều tâm cơ, hơn nữa tính cách tương đối hào sảng, hơi có chút tương tự như Trịnh Dũng Cương, nhưng còn kém Trịnh Dũng Cương ở điểm khí phách.
“Được rồi, A Hổ.” Ngày trước khi Đường Hổ gọi hắn là A Dật, thì hắn cũng xưng hô một tiếng “Hổ ca”, nhưng bản thân Đường Hổ lại không thích, mà bảo Lý Dật cứ gọi mình là A Hổ thôi.
Khi Lý Dật bước đến thư phòng, Đường Hổ đang ngồi một mình, biểu tình âm trầm hút xì-gà, trong con ngươi vẻ tức giận không thể che giấu.
Hiện giờ cánh cửa thư phòng mở toang, bất quá Lý Dật cũng không có trực tiếp bước vào, mà đứng ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa báo hiệu.
Thanh âm gõ cửa đem Đường Hải ở trong suy tư quay trở về thực tại, hắn ngẩng đầu nhìn người đến là Lý Dật, không khỏi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng trên khuôn mặt: “Vào đi, Tiểu Dật.”
Tiểu Dật?
Một lần nữa nghe được cách xưng hô quen thuộc mà xa lạ, Lý Dật trong lòng khẽ động, nhưng sắc mặt lại thập phần bình thường.
Trước kia, Tiêu Thanh Sơn oai phong một cõi tại Thượng Hải cũng từng gọi hắn như vậy. Chẳng những thế, còn ưu ái ban tặng cho hắn cơ hội bước chân lên thượng vị, cuối cùng lại dồn hắn như chó nhà tang chạy ra khỏi Trung Quốc.
Mạnh Thục sau khi cúp điện thoại xong, quay sang nhìn các huynh đệ đang luyện quyền, nói: “Các huynh đệ nhanh đi chuẩn bị một chút, nếu ta đoán không sai, đêm nay chúng ta sẽ đi thanh toán đám hắc quỷ kia!”
“Con mẹ nó! Lão tử nhất định phải chém rụng đầu bọn hỗn đản này!”
“Đúng vậy, bọn chó hắc quỷ!”
…
Mạnh Thục vừa ra lệnh, trong đại sảnh liền vang lên thanh âm chửi bới huyên náo, hiển nhiên, đám người này mặc dù là tâm phúc của Mạnh Thục, nhưng đối với Hoa Nhân bang cũng có lòng trung chinh, nghe được huynh đệ trong bang hội bị sát hại, bọn hắn phi thường căm giận.
So sánh với địa vị của Thiên Tự Đầu tại Thượng Hải mà nói, địa vị của Hoa Nhân bang ở Los Angeles kém hơn rất nhiều. Dạo này không những bị ủy ban mafia bức bách, còn phải cạnh tranh cùng các bang hội khác. Chuyện này cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến thu nhập hàng năm của Hoa Nhân bang, mà riêng số đó phần lớn đều rơi vào túi Đường Hải rồi, những người ở phía dưới chỉ miễn cưỡng đủ sống qua ngày mà thôi.
Chiếc ô tô của Mạnh Thục không phải là những chiếc xe sang trọng chạy ngoài đường, mà là một chiếc Ford thực bình phàm.
Nguyên bản, với thân phận Mạnh Thục là có tài xế riêng, nhưng hắn lại không thích như vậy, mà tự mình điều khiển.
Lao vào bên trong ô tô, Mạnh Thục chậm rãi khởi động xe, thì bỗng nhiên điện thoại di động hơi rung nhẹ.
Mạnh Thục khẽ nhíu mày, một tay điều khiển vô lăng, đồng thời móc điện thoại ra, chứng kiến rõ ràng một đoạn tin nhắn: “Đường Hải đem sự tình thanh toán với Châu Phi bang giao cho tôi đi làm, hơn nữa còn muốn phái thêm hai mươi huynh đệ của anh đi theo hỗ trợ. Hắn làm như vậy, ngoại trừ mục đích báo thù ra, đơn giản là muốn dao động địa vị của anh ở trong lòng các huynh đệ kia. Tôi đề nghị anh cự tuyệt Đường Hải, chuyện này một mình tôi sẽ đi làm. Thứ nhất, có thể giảm bớt thương vong cho người bên anh, thứ hai, có thể đẩy nhanh tiến độ kế hoạch của chúng ta.”
Mạnh Thục trầm ngâm một hồi, cuối cùng nhắn tin lại cho Lý Dật, nội dung bên trong chỉ có một chữ “được”. Sau khi gửi xong tin nhắn, khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười trào phúng: “Không có thủ hạ của ta, xem ngươi đấu cùng bọn Châu Phi như thế nào. Nếu ngươi có thể làm nổi chuyện này, ta sẽ không ngại chấp nhận cùng ngươi hợp tác kế hoạch.”
Đang trên đường hành tẩu, Lý Dật nhìn màn hình điện thoại xuất hiện một chữ “được” to bự, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra.