Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 263 : Bi đến tận cùng đó là phúc

Ngày đăng: 01:27 19/04/20


Đại sãnh nhà hàng đậm chất phong Cách Ai Cập cổ đại đột nhiên tối đen. Đèn tường khắp bốn phía đều đột nhiên cũng tắt ngóm, duy chỉ còn ánh nến yếu ớt rọi sáng toàn bộ nhà hàng.



Nhà hàng vốn đang tràn ngập khí tức lãng mạn trong nháy mắt liền đại loạn. Nhân viên nhà hàng cùng khách nhân kinh hoàng hướng cửa nhà hàng vốn đã không rộng rãi phóng nhanh đi. Nguyên giá cắm nến bằng gỗ dùng để Xây dựng bầu không khí trong nhà hàng đều bị đánh ngã, những ngọn nến ngã Xuống trên khăn trải bàn, trên thảm trong nháy mắt liền bị Châm lửa bốc Cháy.



Ánh lửa làm nhà hàng vốn đang tối đen liền sáng sủa lên. tiếng gọi ầm ĩ của mọi người Càng lớn, những bộ đồ ăn bằng bạc liên tiếp rơi Xuống mặt thảm vang lên những âm thanh trầm muộn, bất quá cũng không át được tiếng kêu cứu ầm ĩ của mọi người.



Có thể do thấy nhà hàng cũng bị cháy, nguyên đoàn người đang chen chúc bỗng nhiên cũng không Chen Chúc như trước, mọi người tự giác ngừng lại, Xếp hàng đi ra. Bên ngoài nhà hàng cũng là một mãnh tối đen, trong không khí tràn ngập khói đặc gay mũi, những khách nhân trong nhà hàng dũng mãnh tràn ra hành lang, một bộ phận thật đông đúc cũng tràn vào thang máy.



Bọn họ thân là tinh anh Xã hội khi đối diện tai nạn. hoàn toàn mất đi lý trí vốn có, đèn ngoài hành lang đều đã tắt hết, làm sao còn có thể dùng được thang máy?



Nhưng lúc này họ cũng không nghĩ tới vấn đề đó, tai nạn thình lình Xảy ra đã nuốt chửng lý trí của bọn họ. bọn họ thầm nghĩ muốn sống, không hơn. Cũng có một ít người tương đối lãnh tĩnh lại cũng không theo đoàn người phóng Xuống thang máy. mà hướng thông đạo an toàn chạy đi.



Lúc này, khách sạn đã biến thành địa ngục nhân gian, ngoài hành lang đầy rẫy tiếng khóc và tiếng kêu cứu.



Tai nạn trước mắt, sức người luôn luôn là nhỏ bé.



Bên ngoài khách sạn. ánh đèn laser tiêu chí của khách sạn biến mất. Chỉ Còn lại ánh lửa khắp bầu trời. lửa lớn là từ tầng trệt trung ương toát ra, thế lửa dưới cơn cuồng phong trợ giúp trở nên không hề kiêng nể, chỉ trong Chốc lát đã bốc ngược lên trời cao. Ánh lửa đỏ tươi nhiễm đỏ toàn bộ bầu trời khách sạn.



Ngay lối vào khách sạn. mọi người bên dưới tầng trệt đều thất kinh chạy đi ra. Vô luận là nhân viên khách sạn, hay tinh anh Xã hội, giờ khắc này không ai còn giữ được một tia ưu nhã.



Ở trước mắt tai nạn. không ai có thể bảo trì ưu nhã. điều này không quan hệ gì tới sự giàu nghèo.



Những ai may mắn chạy thoát ra ngoài đang không ngừng tạ ơn vừa lo lắng nhìn lên trên khách sạn.



Các nhân viên an ninh ở bãi đổ Xe đã gọi điện thoại báo Cảnh sát. sau đó bọn họ chỉ có thể ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, ngửi thấy khói đặc gay mũi. lo lắng thế lửa đang từng bước mở rộng.



Lòng có dư, mà lực không đủ.



Đối mặt lửa lớn thình lình Xảy ra, bọn họ ngoài gọi điện thoại báo nguy, đồng thời Cầu khẩn cho người đang mắc kẹt trong lửa có thể kiên trì chạy ra ngoài, ngoài ra bọn họ đành bất lực.



Tiếng thủy tinh nổ vỡ thỉnh thoảng giống như tòa núi băng tan vỡ, bạo liệt rơi từ trên cao Xuống. nện Xuống đất, cứ như thế tuần hoàn. tiếng rầm rĩ liên miên không dứt. Nhìn những mảnh vỡ thủy tinh, nghe thanh âm khiến kẻ khác kinh hãi, những người đứng bên ngoài khách sạn đều ngây dại. giờ khắc này nhìn khách sạn như Chốn địa ngục.



Âm thanh kêu gào tuyệt vọng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, trong đường nhìn của họ, một đạo ánh lửa từ trên cao rơi Xuống, đồng thời bên trong ánh lửa truyền ra tiếng rống giận tê tâm liệt phế!



“Phanh”



Đạo ánh lửa liên tục nhẩy lên vài lần, cuối cùng hung hăng ngã trên mắt đất, người chung quanh kêu lên sỢ hãi tứ tán chạy ra, không ai đủ dũng khí nhìn cụ thi thể bị vỡ nát kia.



Cùng lúc đó. tiếng rống giận cũng lập tức ngừng bặt.



“Phanh!”



Khối thủy tinh mang theo liệt hỏa nồng đậm nện lên một chiếc Lincoln Xa hoa, nóc Xe bị táp ra một lỗ lớn, trong lúc nhất thời tiếng còi Xe Cảnh sát vang lên ầm ĩ.



Cách đó không Xa, một nữ nhân mặc một thân áo choàng đỏ tươi phảng phất như không nhìn thấy tất cả, nàng chỉ ngây người nhìn bầu trời khách sạn. nguyên bản trên gương mặt lạnh lùng tràn ngập hai chữ ngây ngốc. Thân thể nàng không thể khống Chế run lên, hai tay chăm chú nắm chặt tay lái. Thế nhưng đối mặt với tai nạn thình lình Xảy ra, toàn thân nàng đầy rẫy cảm giác không còn chút sức lực nào.



“Rời khỏi nơi này, rời đi!” Xa Xa truyền đến tiếng rống to phẩn nộ của một viên bảo an người da đen.



Nữ nhân phảng phất không nghe được. chỉ ngơ ngác đứng ở nơi đó, thẳng đến tên bảo an da đen kia không để ý nguy hiểm hướng nàng vọt tới thì nàng mới bỗng nhiên Xoay người rời đi.



"Vù vù..."



Gió mạnh đang rống giận. thế lửa đang khuếch tán.



Tiếng còi cảnh sát vang lên khắp tòa thành thị, Xuyên phá trường không, phảng phất như đang dùng phương thức này tiến hành phản kháng với hiểm họa!
Ngoài cửa nơi nơi đều là lửa cháy, toàn bộ khách sạn phảng phất như đang đặt mình trong biển lửa, gần bên khách sạn đổ đầy Xe cứu hỏa, bầu trời Xa Xa có nhiều chiếc trực thăng phi cơ phòng cháy chữa cháy đang Xoay quanh. Được sự nổ lực tập thể của những người lính chữa cháy, thế lửa cũng không bớt hơn được bao nhiêu, bởi vì gió thật sự quá lớn!



Những người lính chữa cháy thật vất vả mới dập được một nơi lửa cháy. gió thổi qua, thế lửa lập tức nhẩy lên!



Thấy một màn như vậy, Andrew không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày. sau đó quay đầu nhìn Lý Dật, nói: “Lý Dật. anh nói, chúng ta còn sống đi ra ngoài không?"



“Thượng đế sẽ không để chúng ta nhanh như vậy đi gặp ma vương.” Cũng là câu trả lời như thế. cũng dưới tình huống khác nhau. chỉ là giọng nói vẫn giống như ngày Xưa.



Lúc đang nói những lời này, miệng Lý Dật hiện lên dáng tươi cười nhàn nhạt, dáng dấp thật tự tin.



Nhìn vẻ mặt tự tin của Lý Dật. Andrew không khỏi sửng sốt một chút. Sau đó nàng nhìn thấy thân thể Lý Dật đang hướng nàng nghiêng tới, nàng tựa hồ ý thức được điều gì, vô ý thức nhắm hai mắt lại, môi cũng không ngừng run rẫy lên.



Tràng diện trong dự đoán cũng không phát sinh, Lý Dật chỉ nhẹ nhàng cởi khăn mặt cột ngoài miệng của Andrew, sau đó nhẹ nhàng giúp nàng lau đi bụi bặm trên mặt. Andrew chậm rãi mở mắt. thấy vẻ mặt Lý Dật đang chăm chú lau bụi trên mặt nàng. động tác thật chậm, hơn nữa vô cùng ôn nhu.



Cảm thụ được sự ôn nhu vô hình trong cử động của Lý Dật, Andrew không khỏi hồi tưởng một màn ác mộng vừa rồi, sự chênh lệch của nội tâm từ địa ngục trở lại thiên đường làm nàng một lần nữa rơi nước mắt, nước mắt lại lần nữa đẫm ướt gương mặt mê người của nàng.



Chỉ là lúc này đây. trên mặt nàng không còn dơ bẩn



“Cảm ơn anh, Lý.” Andrew bản năng tựa lên vai Lý Dật. có thể đối với bất luận nữ nhân nào mà nói. ở phía sau đều cần có một bờ vai dựa vào. điều này cũng với tính cách cường thế của nữ nhân không có quan hệ, tất cả đơn giản chỉ là bản năng đặc biệt của nữ nhân mà thôi.



Lý Dật cố sức kéo Andrew vào lòng. nhìn bầu trời ngoài cửa thản nhiên nói:“ Nếu như chúng ta có thể sống sót, không cho em rời khỏi anh. được không?”



Andrew hầu như gật đầu theo bản năng.



Thấy Andrew gật đầu. Lý Dật nở nụ cười: “Anh nghĩ. không bao lâu chúng ta sẽ an toàn."



Lý Dật nói làm Andrew có chút nghi hoặc. Sau đó nàng đưa ánh mắt nhìn ra cửa sổ. thình lình thấy trên bầu trời chợt đổ mưa to, mưa to phảng phất như thác nước, rơi trên bầu trời khách sạn. trong chớp mắt liền ngăn trở thế lửa lan tràn!



Thấy một màn như vậy. nhớ tới giả thiết trước kia của Lý Dật, biểu tình Andrew có chút cổ quái.



Mà Lý Dật cũng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc phiêu dật của Andrew. ôn nhu nói:“ Biết vì sao em không thể ngăn cản lòng mình yêu anh không?”



Có thể thật không ngờ Lý Dật ở ngay lúc mấu chốt lại hỏi vấn đề nầy, thân thể Andrew hơi chấn động, vô ý thức cúi đầu, cũng không nói gì.



“Bởi vi em quá mạnh mẽ cưỡng ép chính mình.” Lý Dật nhẹ nhàng thở dài nói:“ Mỗi ngày em đều ép buộc bản thân mình đừng yêu anh, em muốn chọn gia tộc của em, em muốn đi hoàn thành sứ mạng của em! Thế nhưng em có từng nghĩ tới. em càng làm như vậy, thì mỗi ngày em càng nhớ đến anh nhiều hơn, cứ tuần hoàn như thế, em chỉ sẽ càng ngày càng yêu anh! Hơn nữa, mặc dù em quyết định thật sự rời Xa anh, phàm là những vụ làm ăn có liên quan đến anh, em đưa cho thủ hạ đi làm, nhưng em cũng vẫn không thể nào quên được anh!”



Lý Dật nói nhất thời làm Andrew bừng tỉnh hiểu ra, nàng thông minh một đời nhưng không nghĩ đến lại nhất thời hồ đồ.



Dù sao ép buộc mình quên cũng không phải chân chính là quên.



“Không nên quá để ý giả thiết của anh, ân, đó chỉ là một giả thiết mà thôi. Dùng cách nói của em, thế giới này không có nếu như!" Lý Dật thật sâu phun ra một hơi, mỗi chữ mỗi câu nói.



Nghe được những lời này của Lý Dật. Andrew không khỏi ngẩng đầu, nhìn con ngươi nhu tình như nước của Lý Dật, nàng kìm lòng không được nhẹ nhàng run rẫy lên.



Lý Dật có thể rõ ràng cảm thụ được thân thể Andrew đang run lên, thậm chí đôi môi khêu gợi cũng run run.



Không có bất luận điều gì do dự, hai tay Lý Dật nâng lên khuôn mặt mê người, hướng đôi cánh hoa hôn Xuống.



Nụ hôn rất nhẹ, bốn phiến môi tiếp Xúc, thân thể hai người đều không thể khống chế run rẫy lên.



Andrew chỉ cảm thấy một cỗ điện lưu lẻn vào trong thân thể nàng, nàng vốn không hề có kinh nghiệm hôn môi bao giờ nên chỉ biết theo bản năng ôm lấy vòng eo thô to của Lý Dật. hơi uốn éo thân thể, dùng loại phương thức ngốc nghếch nầy phối hợp với hắn.



Một lúc lâu qua đi. hô hấp của hai người đều có chút gấp gáp, cả khuôn mặt của Andrew đỏ đến dọa người, nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lý Dật, mà chăm chú ôm lấy thân thể khôi ngô của hắn, dán sát đầu vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh yêu, cho em thêm thời gian được Chứ"