Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 359 : Nữ nhân oán độc thực kinh người
Ngày đăng: 01:28 19/04/20
Khu nhà giàu Thiếu Xuyên, trong đại sảnh của một căn biệt thự, chưởng môn nhân Mãnh Hổ bang Đái Hồ sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm lên màn hình ti-vi, Đái Minh Hải, người phụ trách Nhân Tự Đầu cũng ngồi ở bên cạnh hắn. Còn Trịnh Thiết Quân và Chó Điên Kiều Thất Chỉ thì mang biểu tình cung kính đứng ở phía sau hai người.
"Người phương Đông chúng ta thường chú trọng đến lễ nghĩa, đề xướng việc có qua có lại mới toại lòng nhau! Đại ân đại đức của bọn họ, tôi vĩnh viễn ghi tạc ở trong lòng, chưa bao giờ dám quên....Hiện giờ cũng là lúc tôi nên báo đáp bọn họ."
Nghe được Lý Dật nói huỵch toẹt ra câu này, Đái Hồ khẽ nhăn mặt nhíu mày lại, còn Đái Minh Hải thì biến sắc, ly rượu cầm trong tay bỗng nhiên phát lực.
"Ba!" Trong nháy mắt ly rượu bị bóp nát, những mảnh thủy tinh đâm vào lòng bàn tay, nhất thời máu tươi chảy ra.
Đái Minh Hải dường như không cảm nhận được đau đớn. Hai mắt long sòng sọc nhìn chằm chằm vào màn hình ti-vi, trong đôi con ngươi tản mát ra sát khí làm cho người ta không rét mà run.
"Đại ca."
Chứng kiến một màn này, Chó Điên Kiều Thất Chỉ vội vàng buông cái tẩu thuốc trong tay ra, cầm chiếc khăn giấy trên bàn đưa tới trước mặt Đái Minh Hải.
Đái Minh Hải nhận chiếc khăn giấy trong tay Kiều Thất Chỉ, tiếp theo hai mắt đục ngầu nhìn Đái Hồ nói: “ Cha, thằng tiểu tạp chủng này giết chết Nhạc Nhạc không nói, cư nhiên còn dám xuất khẩu cuồng ngôn, thật sự là khinh người quá đáng!”
Nghe Đái Minh Hải nói như vậy, Đái Hồ cũng không có biểu hiện thái độ, mà híp mắt trầm ngâm, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Cha!” Đái Minh Hải đứng lên, cầm ly rượu trên bàn đập mạnh xuống đất, phát ra một thanh âm vang giòn, theo sau biểu tình âm trầm nói: “Mặc kệ thằng cẩu tạp chủng kia có thân phận gì ở nước Mỹ, nếu như hắn đã dám trở về. Con sẽ khiến cho hắn chết không có đất chôn!”
“Giờ đã không còn như xưa nữa rồi.” Đái Hồ nhẹ nhàng lắc đầu: “Minh Hải, việc này ngươi không nên xúc động!”
“Cha!” Dường như Đái Minh Hải phi thường bất mãn.
“Câm miệng!” Bỗng nhiên sắc mặt Đái Hồ biến đổi, vung tay lên chỉ vào người Đái Minh Hải, gằn từng chữ nói: “Đầu ngươi chứa óc heo ư? Ngươi cho rằng hắn vẫn còn là Lý Dật với hai bàn tay trắng giống như trước kia sao? Ngoại trừ thân phận khác chưa nói đến, hiện giờ hắn chính là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty Toàn Cầu Ảnh Nghiệp! Ngươi nghĩ thử xem, lấy thân phận của hắn, nếu như chúng ta động đến hắn, sẽ gặp phải ảnh hưởng gì?”
“Chẳng lẽ mối thù của Nhạc Nhạc không báo sao?” Đái Minh Hải nhìn thẳng vào trong mắt Đái Hồ, nói.
“Báo! Tại sao lại không báo chứ?” Đái Hồ dứt lời, liền buông thõng hai tay, âm trầm nói: "Nhưng chuyện này không thể hành động lỗ mãng, mà phải dùng cái đầu!”
“Hiện giờ Yến gia ở phương Bắc, khí thế cũng như mặt trời ban trưa. Những người đó luôn luôn theo dõi tình hình của chúng ta. Mà Yến Nam Thiên đã từng tiếp xúc bí mật cùng với Lý Dật tại nước Mỹ, nói vậy cũng đạt thành một loại hiệp thương nào đó rồi. Hiện giờ chỉ cần chúng ta mù quáng động thủ, chẳng những cấp cho Yến gia biết nhược điểm của mình, mà còn kéo theo rất nhiều thế lực, trả giá quá lớn!”
“Ý của cha là....?” Bị Đái Hồ quở mắng xong, Đái Minh Hải thanh tỉnh lên rất nhiều.
“Chuyện này nói đến cùng cũng là do một tay Tiêu Thanh Sơn tạo thành, tuy rằng hắn vì lợi ích mà đại nghĩa diệt thân, nhưng hiện giờ tiểu tử kia đã quay trở về, thôi thì chùi đít giao chuyện này cho Tiêu Thanh Sơn giải quyết đi!” Đái Hồ nói xong lạnh lùng cười: “Huống chi, ở trong lòng tiểu tử kia càng hy vọng Tiêu Thanh Sơn chết sớm hơn!”
“Ý của cha là muốn mượn tay Tiêu Thanh Sơn, xử lý thằng cẩu tạp chủng kia. Sau đó chúng ta nhân cơ hội nuốt trọn Thiên Tự Đầu?” Đái Minh Hải giật mình tỉnh ngộ.
“Đúng vậy!” Đái Hồ lạnh lùng phán định một tiếng: “Lúc trước Tiêu Thanh Sơn lựa chọn lợi ích bản thân, liên hợp cùng chúng ta truy sát tiểu tử kia, khiến chúng ta không có cớ xuống tay đối với hắn. Nhưng hiện giờ tiểu tử Lý Dật đã quay trở lại, chẳng nhẽ Tiêu Thanh Sơn không sợ tiểu tử đó báo thù hay sao?”
Mặc dù Tưởng Cương đối với phong cách hành sự của Lý Dật, có chút không kịp thích ứng, bất quá vẫn cắn răng nói: “Lý tiên sinh, ngài nên biết rằng, Đông Tinh và Hồng Hưng từ xưa đến nay, luôn luôn là thủy hỏa bất dung, nhiều năm qua phát sinh tranh chấp vô số kể, song phương vẫn duy trì cục diện thẳng cho đến bây giờ.”
Tưởng Cương nói đến đây thì cố tình ngừng lại. Đem ánh mắt quẳng ném về hướng Lý Dật, hắn tin tưởng, Lý Dật thừa khả năng để hiểu rõ ý tứ của hắn.
Lý Dật mỉm cười: “Tưởng lão đại, anh đang lo lắng đến việc, tôi giúp đỡ xã đoàn Hồng Hưng, phá vỡ mất cục diện cân bằng hiện giờ, đúng không?”
“Đúng vậy!” Tưởng Cương cắn răng đáp, đồng thời cũng nín thở.
Nhận thấy được nét khẩn trương ở sâu trong đôi con ngươi của Tưởng Cương, Lý Dật trầm ngâm vài giây đòng hồ, mới cất tiếng: “Tôi qua lại với xã đoàn Hồng Hưng, chỉ là dựa trên quan hệ làm ăn. Còn ân oán giang hồ giữa Đông Tinh và Hồng Hưng, tôi mặc kệ không quan tâm!”
Lý Dật vừa nói dứt lời, Tưởng Cương cũng thở phào ra một hơi.
Nhưng câu nói kế tiếp của Lý Dật, lại làm cho trái tim của Tưởng Cương muốn nhảy vọt lên trên cổ họng: “ Nhưng là….anh phải giúp tôi đi làm một việc.”
“Lý tiên sinh, mời nói.”
Lý Dật chậm rãi nâng ly rượu lên, một ngụm uống cạn, sau đó mới nói: “Tưởng lão đại không cần khẩn trương. Tôi chỉ nhờ anh chuyển cáo cho long đầu của Đại Quyển bang một câu mà thôi. Anh nói cho hắn biết, tôi muốn cùng hắn đàm luận sinh ý, nếu như hắn có hứng thú, thì hãy đến Hongkong tìm tôi.”
Nghe Lý Dật nói, đầu tiên Tưởng Cương hơi ngẩn người ra, theo sau giống như đã đoán được cái gì, rốt cuộc trên mặt cũng xuất hiện nụ cười tươi: “Xin Lý tiên sinh yên tâm, Tưởng mỗ nhất định sẽ làm thỏa đáng chuyện này.”
Chứng kiến Tưởng Cương vui vẻ đáp ứng, vốn Lý Dật đang muốn nói thêm cái gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo vang.
“Lý tiên sinh, Tưởng mỗ cũng không quấy rầy ngài nữa.” Tưởng Cương an phận đứng dậy, tính toán rời đi.
Lý Dật khẽ mỉm cười nói: “Tưởng lão đại đã tới đây chơi, nếu như không ngại thì xuống phía dưới giao lưu một chút đi, dù sao Tưởng lão đại cũng quen biết bọn họ cơ mà?”
Có lẽ thật không ngờ Lý Dật lại nói như vậy, nhất thời Tưởng Cương hơi ngẩn ra, theo sau hắn cảm kích liếc mắt nhìn Lý Dật một cái, rồi nhanh chóng rời đi.
Chứng kiến Tưởng Cương đi rồi, Lý Dật liền cầm chiếc điện thoại ở trên bàn lên, thấy rõ dãy số gọi đến có điểm quen thuộc. Hắn nhíu mày cẩn thận nhớ lại, cuối cùng phát hiện ra chủ nhân của nó thật không ngờ chính là Gia Cát Minh Nguyệt!
Phát hiện này khiến cho sắc mặt của Lý Dật khẽ biến, theo sau chuyển liên lạc, lạnh lùng hỏi: “Gia Cát Minh Nguyệt, có việc gì không?”
“Lý tiên sinh, thật xin lỗi vì đã quấy rầy.” Đầu dây bên kia, Gia Cát Minh Nguyệt dùng một loại giọng điệu thập phần tử tế nói: “Nhưng ta có một tin tức muốn báo cho ngươi biết.”
“Tin tức gì?” Lý Dật nhíu mày hỏi.
Gia Cát Minh Nguyệt vẻ mặt tươi cười âm hiểm: “Ngày mai Trần Lâm sẽ kết hôn!”