Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 360 : Vô tình hữu tình

Ngày đăng: 01:28 19/04/20


Ngạc nhiên nghe được Gia Cát Minh Nguyệt nói, Lý Dật phảng phất như bị điện giật, thân thể trong nháy mắt trở nên cực kỳ cứng ngắc, con ngươi của hắn bỗng phóng lớn, trên mặt tràn ngập bốn chữ: không thể tin tưởng.



Với tố chất tâm lý hiện tại của Lý Dật, đã có rất ít chuyện làm cho hắn động dung, về phần làm hắn khiếp sợ như vậy, hầu như là chuyện không có khả năng.



Nhưng dù hắn có được tố chất tâm lý đủ dùng từ biến thái để hình dung, dù hắn có được một trái tim kiên cường không gì sánh được, hắn vẫn bị chấn kinh, trái tim của hắn thậm chí dừng cả hô hấp, trong đầu đầy rẫy mấy chữ: Không có khả năng!



“Không có khả năng! Điều này tuyệt đối không có khả năng!” Lý Dật dùng sức lắc mạnh đầu vài cái, sau đó lạnh lùng nói: “Gia Cát Minh Nguyệt, nếu ngươi còn dám nói bậy, ta sẽ đem ngươi đi làm gái ****!”



“Hắc! Thực sự là một nam nhân luôn tự cho mình là đúng.” Gia Cát Minh Nguyệt chẳng đáng cười nhạt một tiếng: “Ngày mai Trần Lâm cùng Thượng Hải Bối gia đại công tử Bối Văn kết hôn, tin tức ta đã đưa, tin hay không do ngươi.”



Bối Văn?



Ở trong trí nhớ của Lý Dật, lúc hắn còn ở trong quốc nội, Trần Lâm từng cùng Bối Văn ước hẹn ba lần, lần cuối cùng còn dùng hắn làm tấm mộc.



Khi đó, Trần Lâm đã từng nói cho Lý Dật, cha của Bối Văn là một đại lão của chính giới Thượng Hải, năng lực tại trung ương không nhỏ, rõ ràng Trần gia và Bối gia kết thông gia hoàn toàn là sự kết minh vì lợi ích.



Dưới dạng tình hình này, mặc dù Trần Lâm và Bối Văn cũng không thích đối phương, thế nhưng muốn cự tuyệt hôn sự, độ khó cũng không nhỏ.



Gia Cát Minh Nguyệt đã cắt đứt điện thoại, Lý Dật vẫn còn nắm chặt điện thoại, vẫn duy trì tư thế đang nghe, chỉ là biểu tình một mảnh tái nhợt, thân thể càng không thể khống chế run rẩy lên.



Thấy một màn như vậy, Andrew biến sắc, vội vã đứng dậy đi tới bên người Lý Dật, đỡ lấy hắn, vẻ mặt lo lắng mà hỏi thăm: “Anh yêu, anh làm sao vậy?”



Lời nói của Andrew kéo Lý Dật từ trong khiếp sợ trở lại hiện thực, hắn thở mạnh một hơi, sau đó tắt điện thoại, nhìn dáng dấp lo lắng của Andrew, Lý Dật thở dài: “Gia Cát Minh Nguyệt gọi cho anh biết, ngày mai Trần Lâm sẽ kết hôn.”



“Trần Lâm sẽ kết hôn?” Đối với quan hệ giữa Lý Dật và Trần Lâm, Andrew thập phần rõ ràng, lúc này nghe được Trần Lâm sắp kết hôn, nàng đầu tiên là ngẩn ra, bất quá sau đó liền bình thường trở lại. Nàng không phải là một cô gái cổ hủ, ngược lại nàng từng là người thừa kế của gia tộc Gambino, còn là cô gái cơ trí toàn mỹ của xã hội thượng lưu, nàng tự nhiên biết rõ với thân thế của Trần Lâm, hôn nhân hơn phân nửa là vật hi sinh vì lợi ích.



Hơn nữa nàng cũng rõ ràng, thân phận của Lý Dật đã được định trước rất khó đi tới cùng Trần Lâm!



“Annie, anh cần bình tĩnh một chút.” Lý Dật đưa cho Andrew một ánh mắt như xin lỗi, sau đó ngồi ở sô pha, lấy thuốc lá châm lửa lẳng lặng hút.



Khói thuốc vờn quanh khuôn mặt Lý Dật, sắc mặt hắn thoạt nhìn thập phần xấu xí, ánh mắt không ngừng lóe ra, tựa hồ như đang lâm vào trong hồi ức.



“Ba ngày sau lão nương sẽ đi, trong ba ngày này anh phải bồi thường cho lão nương!”



“Thế nào? Chướng mắt lão nương a?”



“Lão nương là muốn cùng anh làm tình, điều này sao gọi là hồ đồ?”



“Làm tình còn cần có lý do sao? Muốn lên thì lên! Lề mề giống cái gì?”



“Không nên hỏi em vì sao, tối nay em chỉ muốn làm người đàn bà của anh.”



“Lý Dật, anh và em đều biết, đời này, chúng ta đã định trước không thể sống cùng một chỗ, anh có Vũ Đình, mà em cũng có chính nguyên nhân của mình, thậm chí em đến thăm anh cũng không được!”



“Lý Dật, em không lừa anh. Trước khi anh về nước đây là lần gặp mặt cuối cùng giữa chúng ta, mặc dù sau này anh có về nước, chúng ta có gặp mặt hay không cũng rất khó nói. Chiếm em đi! Nếu như anh không chiếm em, em sẽ hận anh cả đời!”



Lý Dật nhớ tới ban đêm điên cuồng cùng Trần Lâm, đêm hôm đó, tính tình Trần Lâm đại biến, chủ động yêu cầu Lý Dật chiếm đoạt thân thể nàng, đồng thời còn nói ra những lời hết sức kỳ lạ. Lúc đó, tuy rằng Lý Dật đã nhận ra không đúng, bất quá cuối cùng hắn lại cho rằng Trần Lâm là vì nguyên nhân gia thế nên lo lắng không thể ở chung một chỗ với Lý Dật.
Nghe được cô gái nói, Trần Cương trầm ngâm một chút: “Cô đi qua phòng khách nghỉ ngơi một chút đi, tôi có chuyện muốn nói với em gái tôi.”



“Được!”



Cô gái vốn đang muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Cương, không thể làm gì khác hơn là nuốt lời muốn nói vào trong bụng, biểu tình thập phần buồn rầu. Nàng mất rất nhiều công phu mới được làm phù dâu cho Trần Lâm, mục đích chính vì muốn tìm cơ hội đến gần Trần Cương, thế nhưng hôm nay xem ra, toàn bộ kế hoạch bị ngâm nước nóng, Trần Cương hoàn toàn không chút cảm giác.



Thấy cô gái rời đi, Trần Cương trực tiếp đẩy cửa vào.



Trong phòng, Trần Lâm mặc một bộ áo cưới màu trắng vẫn không nhúc nhích ngồi trước gương, ánh mắt ngây ngốc nhìn vào gương, không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì.



Phụ nữ có thể không thuận lợi trong sự nghiệp, thế nhưng tuyệt đối không nên lấy lầm chồng!



Những lời này không biết xuất phát từ miệng của người phương nào, thế nhưng cũng nói ra tầm quan trọng nhất trong hôn nhân của phụ nữ.



Theo rất nhiều phụ nữ xem ra, ngày kết hôn là ngày trọng yếu nhất trong đời, là ngày hạnh phúc nhất!



Nhưng làm cô dâu mới như Trần Lâm cũng không có một chút dấu hiệu của hạnh phúc, trên mặt nàng không có chút tươi cười, chỉ có sự bình tĩnh làm người đau lòng, mà cặp mắt vốn luôn cường thế lại hiện ra sự thống khổ không muốn cho ai biết.



Có thể đối với phụ nữ mà nói, bi ai lớn nhất là phải gả cho một người đàn ông mà mình không thích, phải trải qua cả đời với người đàn ông kia!



“Ngô Tinh, đừng nói nữa. Tôi muốn ngồi một mình được chứ?” Nghe được tiếng vang, Trần Lâm không hề động, mà gương mặt không chút biểu tình nói một câu.



Sau đó Trần Lâm nghe được tiếng bước chân dị thường, quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa, khi thấy Trần Cương trong bộ quân trang bước vào phòng, gương mặt tuyệt mỹ của nàng lộ ra biểu tình dị dạng, khóe mắt không thể khống chế mà run rẩy lên!



Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, nàng nhanh chóng khôi phục biểu tình bình tĩnh khiến kẻ khác yêu thương, đồng thời xoay người lại tiếp tục nhìn vào gương.



“Em gái.” Trần Cương trực tiếp đi tới sau lưng Trần Lâm, nhìn khuôn mặt mê người của nàng trong gương, nhịn không được đưa bàn tay thô ráp khoác lên vai Trần Lâm, nỗ lực nói gì đó, thế nhưng chỉ nói được hai chữ “em gái”, lại không biết nên làm sao nói tiếp.



Bởi vì hắn biết rõ, Trần Lâm không thích Bối Văn, không thích một chút nào!



Hơn nữa Trần Lâm vẫn luôn phản đối hôn sự này, thái độ thập phần kiên quyết!



Chỉ là đã thay đổi từ mùa hè năm trước.



“Anh qua nói cho ông nội, nếu em đã đáp ứng ông, thì nhất định sẽ làm cho ông thỏa mãn.” Trần Lâm tựa hồ biết ý đồ đến của Trần Cương.



Trần Cương thở dài: “Sao em phải khổ vậy chứ?”



“Anh.” Nghe được Trần Cương nói, Trần Lâm nở nụ cười, dáng tươi cười tràn ngập vẻ khổ sáp, trong con ngươi bịt kín một tầng hơi nước: “Hắn đã trở về, đúng không?”



“Ân.”



Trần Cương gật đầu.



“Không nên nói cho hắn chuyện em kết hôn.” Một giọt nước mắt trong suốt bừng lên, nhiễm ướt khuôn mặt mê người của Trần Lâm: “Mặt khác, anh chuyển cáo ông nội, chớ quên chuyện ngày trước đã đáp ứng em.”