Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 381 : Chuyện cũ của jester (1)

Ngày đăng: 01:28 19/04/20


Trên đường, một đội ngũ hơn mười người mặc bộ quần áo màu vàng tạo thành một con rồng dài, đang vũ động.



Ðội ngũ múa lân kia là một đội ngũ vũ sư, tám con sư tử màu sắc khác nhau được múa thật sinh long hoạt hổ, phảng phất sống động như thật.



Ði theo phía sau đội múa lân là một đội yêu cổ và một đội ương ca, khác với đội lân, hai đội ngũ này thành viên đại khái đều là lão nhân, nhưng bọn họ ăn mặc cực kỳ tiên diễm, trên mặt vẽ loạn màu đỏ, dáng tươi cười trên mặt thật sung sướng.



Khu phố Tàu tuy rằng là nơi tụ tập của người Hoa tại Los Angeles, thế nhưng đội ngũ mang đậm trò chơi dân gian cũng rất ít được nhìn thấy.



Bởi vậy sau khi đội ngũ Xuất hiện, lập tức có rất nhiều người vây Xem, trong đó người Hoa thì vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mà người nước ngoài đều lấy ra điện thoại di động hoặc camera quay lại, đối với bọn họ mà nói, tất cả trước mặt thật sự quá mức mới mẻ.



Một đám trẻ con ăn mặc quần áo tiên diễm cao hứng bừng bừng theo sát phía sau đội ngũ, truy đuổi lẫn nhau, vô cùng hài lòng.



Ðội ngũ trò chơi dân gian Xuất hiện làm cho khu phố Tàu vốn đang tràn ngập lễ chúc mừng năm mới càng trở nên thêm náo nhiệt, cảnh tượng như vậy sợ rằng mười năm đều khó gặp.



Mà không ít người già đã quen thuộc với trò chơi dân gian này không ngừng chảy nước mắt hồi ức. Ngày Xa Xưa mỗi năm ngày mùng một năm mới bọn họ đều có thể nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy tại quê hương, thế nhưng hôm nay thân ở dị quốc tha hương bọn họ đã nhiều năm không về nước, muốn Xem được trường hợp như vậy, cũng là một chuyện vô cùng Xa vời.



Lý Dật đứng lẫn trong đoàn người nhìn đội ngũ trò chơi dân gian lại thật tình không có quá nhiều cảm giác. Chỉ có Andrew vẻ mặt hứng thú, tuy rằng nàng đi Trung Quốc cũng rất nhiều lần, thế nhưng chưa từng đi vào ngày Tết âm lịch, tự nhiên chưa từng nhìn thấy trò chơi dân dã như vậy.



Tiểu nha đầu Lưu Vi thật ra từng Xem qua không ít trò chơi dân gian, nhưng nàng vẫn cũng Anh Tử chạy ra Xem, Anh Hoa đứng sau lưng Lý Dật, nhưng lực chú ý của nàng cũng không ở chỗ đội ngũ trò chơi, mà sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm chung quanh, bốn thành viện Hắc Dạ đứng phía sau nàng cũng vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn phía.



Sau khi Lý Dật trở lại Mỹ, liên tục gặp phải hai lần ám sát, tuy rằng hai lần ám sát cũng không tạo thành thương tổn đối với Lý Dật, nhưng cũng đã đề tỉnh Anh Hoa và thành viên Hắc Dạ bảo hộ cho Lý Dật, bọn họ đều lập tức tăng mạnh sự bảo vệ Lý Dật thật gắt gao.



Mà hai lần ám sát Lý Dật đều là người của Đái gia phái tới, bọn họ đều bị ném Xuống biển nuôi cá.



“Lão bản, điện thoại.” Nhận thấy được điện thoại trong túi rung động lên, Anh Hoa thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại ra đưa cho Lý Dật.



Lý Dật vốn đang trò chuyện với tiểu nha đầu Vi Vi, nghe được Anh Hoa nói, tiếp nhận điện thoại di động, thình lình nhìn thấy là do Kroff gọi tới, vì vậy chuyển máy, trong ống nghe liền truyền ra thanh âm quen thuộc của Kroff: “Lý thân ái, tôi và Haise Lin tới rồi, sao không nhìn thấy anh?”
Bên trong phòng, Jester mặc một bộ trang phục tác chiến, hai tay cầm hai khẩu súng, không ngừng hướng hồng tâm chung quanh mà bắn, tiếng “bang bang” vang lên bên tai không ngừng, chung quanh thân thể hắn rơi đầy vỏ đạn.



Có thể do nghe được tiếng bước chân, Jester quay đầu qua.



Thời gian, phảng phất như ngừng lại.



Trên gương mặt vốn lạnh lùng của Jester lưu lộ vẻ mặt thống khổ, gương mặt hắn vặn vẹo, cặp mắt đỏ rực đến dọa người. Trong đôi mắt đỏ rực không còn là ánh mắt lạnh lùng, mà là một sự bi thương không cách nào Xóa đi!



Một khắc đó, con ngươi hắn bỗng phóng lớn, không khỏi ngẩn ra!



Sau đó, trong ánh mắt đỏ rực của hắn hiện lên một vẻ kinh nghi, biểu tình dần dần khôi phục sự lãnh tĩnh, thanh âm khàn khàn nhìn Lý Dật chào hỏi: “Lão bản.”



Nhìn ánh mắt thống khổ che giấu tận sâu trong đáy mắt của Jester, nhận thấy được khí tức bi thương trên người hắn, Lý Dật theo bản năng hướng Jester đi qua.



Mắt thấy Lý Dật đi tới, thân thể Jester cứng đờ, cánh tay không khỏi Xuôi Xuống, họng súng nhắm ngay mặt đất.



Dưới ngọn đèn, thân thể vốn thẳng tắp của hắn chợt có vẻ mềm đi, thậm chí không bị khống chế run lên.



Tựa hồ giờ khắc này, hắn đang kiêng kị điều gì đó.



Nam nhân từng được Xưng là vũ khí bí mật của quân đội Ðức, lần đầu tiên bóng lưng kiêu ngạo của hắn chợt run rẫy. Trên mặt đất, bóng dáng của hắn hoảng động rất nhỏ, hắn cúi đầu, chăm chú nắm chặt cây súng, tựa hồ chỉ có cây súng mới có khả năng làm cho hắn tìm được một tia cảm giác an toàn.



Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước...



Chỉ trong cự ly ngắn ngủi hơn mười thước, đối với Jester lại dài dằng dặc, chờ khi Lý Dật đi tới trước người hắn, trên trán hắn đã chảy ra mồ hôi hột rất nhỏ, gương mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, sự thống khổ giấu mãi tận sâu trong con ngươi càng thêm rõ ràng.