Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 386 : Từ thiên đường đến địa ngục

Ngày đăng: 01:28 19/04/20


Hiện giờ Lý Dật ở nước Mỹ nói không chút khoa trương, lấy địa vị trước mắt của Lý Dật...không có một người nào, không có một tổ chức nào dám ngang nhiên trở mặt với Lý Dật!



Bố già Edward đã từng nói, nếu như Lý Dật một lòng muốn phát triển tại Mỹ, chẳng qua bao lâu liền có thể tiến vào trong chính giới. Lúc đó tối thiểu ngồi trên cái ghế thượng nghị sĨ cũng không thành vấn đề.



Bất quá Lý Dật lại cố chấp nghĩ rằng, cho dù thế lực ở nước Mỹ cường hãn đến bao nhiêu, khi trở về quốc nội cũng chỉ là mãnh long quá giang mà thôi.



Cho nên khi đó, Lý Dật vận dụng một loạt âm mưu quỷ kế để đối phó Đái gia, hành động này của hắn chiếm được thành công viên mãn, lực ảnh hưởng của Đái gia ở hắc bạch lưỡng đạo đã bị suy yếu trầm trọng.



Hiện giờ ở bạch đạo, Lý Dật có được Nam Kinh Trần gia, Kinh Thành Yến gia, Thượng Hải Bối gia, Kiều gia và nhiều thế lực tại Hongkong ủng hộ. Mặc dù mỗi quan hệ hợp tác này phần lớn đều dựa vào lợi ích để phát triển, thế nhưng cũng đủ làm cho rất nhiều người phải đỏ mắt.



Bạch đạo phong quang vô hạn, hắc đạo tuyệt đối không kém cỏi hơn.



Ðại Quyển, đây là một bang hội cực kì khó nhằn, được giới giang hồ công nhận. Lấy Sức chiến đấu uy mãnh trứ danh, Ðại Quyển tuyệt đối không hề úy kị khai chiến cũng bất kì một bang hội nào, thậm chí nhiều khi còn đụng độ với cả binh đoàn lính đánh thuê, hơn nữa cũng không rơi Xuống thế hạ phong. Một bang hội tràn ngập Sức chiến đấu như vậy mà bị Lý Dật lợi dụng, tuyệt đối sẽ là ác mộng cho Đái gia!



Lại nói trên phương diện khác, thực lực của Thanh Hồng Xã đoàn tuy rằng không tính là cường đại, nhưng mọi ngươi đừng quên rằng quân chủ lực của Thanh Hồng Xã đều là thành viện Hoa Nhân bang từ nước Mỹ điều tới! Hơn nữa còn là những thành viện tinh nhuệ được chọn lọc kĩ lưỡng! Thời gian tham dự chính biến ủy ban mafia nước Mỹ, cỗ lực lượng này đã đại triển quyền cước, làm cho gia tộc Qiesi Jarno đau đầu không thôi, hiện giờ muốn đối chọi lại với đám người của Mãnh Hổ bang, chỉ có mạnh hơn chứ không yếu hơn.



Luận về sức chiến đấu tổng thể của Ðại Quyển cùng Thanh Hồng Xã mà nói, thì bên phía Mã Khải Chí vẫn kém cỏi hơn một chút, nhưng nếu nói riêng về năng lực chiến đấu đơn lẻ, đám thủ hạ của Mã Khải Chí lại vô cùng hung hãn, vượt Xa thực lực của Mãnh Hổ bang ở các tỉnh lẻ. Là cao nhân thế gia trong giới giang hồ. Mã Khải Chí được thừa hưởng cái gien điên cuồng của lão tổ tông, đồng thời cũng thẩm thấu cái gien điên cuồng này cho đám thủ hạ của mình.



Khi nắm trong tay thực lực tuyệt đối, Lý Dật không cần phải đùa giỡn mưu mẹo, hắn dùng phương pháp đơn giản mà trực tiếp nhất, bức Đái gia từng bước thoái lui Xuống địa ngục!



Trong một đêm, chỉ trong một đêm! Mãnh Hổ bang ngoại trừ đại bản doanh tổng bộ ở Hàng Châu ra, những địa bàn ở các thành phố hoặc tỉnh lẻ khác đều bị công hãm Khí thế như chẻ tre! Đây là câu đánh giá chính Xác nhất đối với cuộc hành động buổi tối hôm qua của ba cỗ thế lực. Trận chiến mặt đối mặt này, ba thế lực kia rõ ràng biểu hiện cường hãn hơn rất nhiều. Đám thành viên của Mãnh Hổ bang nhiều năm qua không hề tiến hành đại chiến quy mô, nên căn bản là vô lực phản kích.



Sau buổi tối, ba cỗ thế lực lại tề tựu ở bên ngoai thành phố Hàng Châu, tình thế hết sức nguy kịch! Nếu không phải ban ngày không cho động thủ, địa bàn của Đái gia tại Tích Giang tuyệt đối sẽ bị tan rã chỉ trong vòng một ngày! (Tích giang- Ôn Châu.)



Hiện giờ muốn công hãm Hàng Châu thì chỉ cần chờ trời tối nữa thôi! Lúc màn đêm buông Xuống, cũng chính là thời điểm thành phố Hàng Châu bị công phá.



Một chiếc máy bay tư nhân từ Los Angeles đáp Xuống sân bay Hongkong nghỉ ngơi Xong, lần thứ hai cất cánh liền nhắm thẳng hướng Xuân Thành, đây cũng là một cái mỹ danh khác của Côn Minh.



Trên máy bay, Anh Hoa và Andrew Loufu đang ngồi ở bên cạnh Lý Dật, cùng dĩ vãng bất đồng, hiện giờ tuy rằng trong lòng của hai người còn có nhiều điểm khúc mắc, thế nhưng ngoài mặt lại vẫn đối Xử bình thường với nhau.



Lý Dật mặc bộ vest Tôn Trung Sơn ngồi ở giữa hai người, trong tay cầm theo một tờ báo tin tức, sắc mặt thoạt nhìn có vẻ thập phần thoải mái.



“Đêm qua, Giang Tô Tô Châu, Tích Giang Ôn Châu, có rất nhiều câu lạc bộ đêm bị phát sinh hỏa hoạn, trước mắt trận hỏa hoạn này đã được dập tắt. Căn cứ theo cảnh sát địa phương giải thích, cũng không có người nào tử vong, nguyên nhân dẫn đến vụ hỏa hoạn này còn đang được điều tra...”



Chứng kiến cái tin tức này, Lý Dật không khỏi nở nụ cười Hiển nhiên, dưới tình huống nhiều đại nhân vật gây áp lực Xuống dưới, hành động buổi tối hôm qua cũng không có bị đưa ra ngoài ánh sáng, mà chỉ dùng một câu phát sinh hỏa hoạn để che giấu chân tướng sự việc.



Theo sau, Lý Dật tiếp tục nhìn qua mấy tờ báo khác, phát hiện đại khái nội dung đều giống nhau, đối với sự kiện buổi tối hôm qua cũng không hề làm rùm beng lên. Nguyên nhân chỉ có một là: Không có người nào tử vong.



Nếu cuộc hành động gây nên thương vong trầm trọng, Lý Dật dám khẳng định, giới báo chí sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Mà trên thực tế, hành động tối hôm qua có rất nhiều nhân mạng phải rời khỏi thế giới Xinh đẹp này.



Người dân bình thường không biết ngày hôm qua rốt cuộc đã Xảy ra chuyện gì, nhưng người ở trong giới hắc đạo đều phi thường rõ ràng. Ðại bản doanh của Mãnh Hổ bang, trong vòng một đêm đã bị ba cỗ thế lực công phá, cả giới hắc đạo phía Nam cũng hoàn toàn chấn động!



Nhiều năm qua, không có một thế lực nào dám khiêu chiến quyền uy của Mãnh Hổ bang, nên Mãnh Hổ bang đã nắm trong tay giới hắc đạo phương Nam quá lâu, lần này cư nhiên bị người ta công phá, thật sự là nằm ngoài dự liệu của bọn hắn. Đương nhiên, người hữu tâm đều phi thường rõ ràng, ba cỗ thế lực kia dám tấn công Mãnh Hổ bang mà không chút kiêng nể gì, là bởi vì sau lưng của họ có người ủng hộ. Thứ nữa là, mạng lưới quan hệ của Đái gia ở chính giới vừa mới bị Sụp đổ. Nếu không, lấy năng lực Xưa kia của Đái gia, cuộc hành động của ba cỗ thế lực kia chỉ sợ chưa tạo ra thanh thế, đã bị cảnh sát vùi dập.



Người trong giới giang hồ đều biết, bàn tay đứng phía sau chuỗi sự kiện này chính là Lý Dật, và Ít số quan chức cấp cao tự nhiên cũng biết điều này.



Mắt thấy Lý Dật buông tờ báo trong tay ra, Andrew Loufu nhịn không được hỏi: “Anh yêu, hiện giờ có thể nói cho em biết, vì sao anh lại muốn đến Côn Minh hay không?”



Lúc trước, một chuỗi âm mưu quỷ kế nhằm vào Đái gia, đại bộ phận đều là do nữ quân sư Andrew Loufu trù hoạch, nhưng hiện giờ đang trong ở giai đoạn mấu chốt....Mà Lý Dật lại muốn chạy đến Côn Minh, điều này để cho Andrew Loufu có chút nghi hoặc.



Tại nàng Xem ra, tựa hồ chỉ có một loại khả năng, Lý Dật sợ Ðái Kình thay đổi quyết định, nên nhúng tay vào trợ giúp cho Ðái Hồ. Nhưng lời giải thích này, lại không hề thích hợp. Dù sao, lấy tình huống hiện giờ Xem ra, dù cho Ðái Kình muốn đổi ý, cũng vô lực Xoay chuyển càn khôn.



Bởi vì kết cục đã được định đoạt mất rồi!



Ngồi bên cạnh Lý Dật, Anh Hoa nghe được hai chữ “anh yêu”. Trong đôi con ngươi tản mát ra thần sắc khinh thường, lấy tính cách cương trực của nàng, sẽ không bao giờ Xưng hô cái kiểu buồn nôn như vậy.




"Bởi vì ta chỉ là một đứa tạp chủng mà thôi! Ha ha ha....." Ðái Kình cuồng tiếu, trong lúc cười, hắn bóp cò súng.



Một súng bạo đầu, Ðái Minh Hải tắt thở ngay tại chỗ!



Ở bên cạnh, Ðái Hồ chứng kiến tất cả những chuyện này, hắn chỉ cảm thấy giống như có một chiếc búa tạ hung hăng nện trúng ngực mình.



“Oa” Thân hình của Ðái Hồ cong lên như con tôm khô, hắn phun ra một búng máu tươi, máu tươi nhuộm ướt mãnh áo trước ngực.



“Nghịch tử!” Ðái Hồ mạnh mẽ ngẩng đầu, ngữa mặt lên trời giận dữ gầm rống: “Chẳng lẽ mày nghĩ rằng, mày phản bội lại tao thì có thể sống sót được sao?”



“Phản bội???” Ðái Kình cư nhiên lại nở nụ cười, cười trông dị thường cổ quái: “Tôi có không?”



Tôi có không? Ba chữ này bỗng dưng làm cho Ðái Hồ ngậm miệng lại. Tựa như ba chữ này, khiến cho toàn bộ tức giận ở trong lòng hắn, nháy mắt bay vút lên chín tầng mây.



“Phải tôi! ở trong mắt ông, thì tôi là kẻ phản bội mới đúng nhỉ? Thế nhưng, ông đã từng nghĩ qua Xem cảm nhận của tôi như thế nào hay không?” Ðái Kình tiếp tục cuồng tiếu: “Không có! Từ trước đến nay, ông không hề nghĩ qua cảm nhận của tôi như thế nào! Trong mắt ông chỉ có cái tên phế vật Đái Minh Hải kia thôi, thậm chí một đứa phế vật ở trong mắt ông lại trở thành thông minh tuyệt đỉnh. Thực đáng tiếc ah! Ông đã nhìn lầm rồi, bởi vì ông bất công, bởi vì ông mù quáng, nên hiện giờ ông mới mất hết tất Cả..."



Lúc này đây, Ðái Hồ không có phản bác, hắn giống như đã tiêu hồn lạc phách, hai mắt trống rỗng vô thần, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, im lặng không hề nhúc nhích.



“Nhưng mà, các ngươi vẫn hạnh phúc hơn so với ta, ít nhất các ngươi còn có cơ hội lựa chọn, riêng ta lại không! Ta không có ah! Ta không cam lòng, tuyệt không cam lòng ah!!!” Ðái Kình giống như đã hoàn toàn chìm trong cơn mê, hắn ngữa mặt lên trời giận dữ rống lớn.



Ngay sau đó, hắn quyết đoán bóp cổ!



“Phanh!” Súng nổ, người đổ.



Máu tươi nóng bỏng chảy ra từ trên ngực Ðái Hồ, thân thể của hắn cuộn tròn thành một đoạn, khẽ khàng run rẫy lên từng chập. Trước kia, hắn chưa từng nghĩ, bản thân mình sẽ chết theo cách này.



Phải, chưa từng nghĨ.....Hắn...chậm rãi nhắm mắt, chính là đôi lông mày bạc trắng lại gắt gao buộc chặt vào nhau.



Dường như, cho đến chết, hắn cũng không thể chấp nhận cái sự thật phủ phàng này!



Một giọt lệ trong suốt trào ra từ vành mắt Ðái Kình, lướt trên khuôn mặt sầu khổ kia, nhưng hắn không có lau đi mà Xoay người nhìn Lý Dật.



“Lý Dật, ta biết, có lẽ hiện tại ngươi sẽ không giết ta. Nhưng nếu có thời cơ, ngươi vẫn sẽ giết ta.” Giờ khắc này, bỗng nhiên Ðái Kình lại khôi phục bình tĩnh: “Đổi lại, ta cũng phải làm như vậy.”



Lý Dật trầm mặc.



“Hiện giờ ta chẳng còn muốn làm đại ca của Địa Tự Đầu nữa, cũng không cần cái thứ gọi là ông trùm buôn thuốc phiện kia! Ta sẽ tự kết liễu cuộc đời mình!” Ðái Kình thẫn thờ nói.



Đái Kình nói lời này, khiến cho Lý Dật phải nhíu mày.



“Nhưng ta cầu khẩn ngươi, hãy tha cho vợ con ta một con đường sống.” Ðái Kình dứt lời, liền dùng một loại ánh mắt van Xin nhìn Lý Dật: “Được chứ?”



Được chứ? Hai chữ này lơ đãng khiến cho Lý Dật Xung động mãnh liệt, diễn cảm trên mặt cũng tùy thời biến đổi.



Ba mươi giây sau, nét dị thường trên mặt Lý Dật tiêu thất, cướp lấy chính là vẻ lạnh lùng vốn có, hắn mở miệng, thanh âm rất nhẹ cũng rất vô tình: “Không được.”



“Bởi vì mỗi một trò chơi đều có quy tắc nhất định.” Nói Xong, Lý Dật Xoay người rời đi.



“Phanh!” Phía sau vang lên tiếng súng.



Lý Dật không quay đầu nhìn lại, mà tự hỏi với lòng mình: “Trước kia, nếu như lọt vào vòng truy sát của Ðái gia và Tiêu Thanh Sơn, nếu mình cầu khẩn bọn hắn buông tha, bọn hắn sẽ buông tha sao?”



Sẽ không!!! Trong thế giới hắc ám không bao giờ có hai chữ buông tha.