Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 387 : Ðại kết cục (1)

Ngày đăng: 01:28 19/04/20


Thế nhưng, đây là sự thực.



Chỉ là không ai nghĩ đến Đái Hồ và Đái Minh Hải lại chết trong tay Đái Kình. Điều này vĩnh viễn là một chuyện bí ẩn.



Ðái gia đã diệt vong, ngay khi mọi người đều cho rằng Lý Dật muốn đưa dao mổ về phía Tiêu Thanh Sơn, Lý Dật lại thờ ơ.



Ngay tư đầu, mọi người đối với cử động của Lý Dật có chút không hiểu, bất quá rất nhanh, bọn họ liền hiểu được dụng ý của Lý Dật!



Ba ngày sau, cuộc tranh đấu hắc bang khu tây nam chính thức kết thúc. Cổ Huy đã từng hành động vai quân sư bên người Ðái Kình dưới sự trợ giúp của Lý Dật, thuận lợi tiếp quản Địa Tự Đầu. Ðồng thời giết chết mấy đầu mục không chịu thần phục. Mà sau khi tiếp quản Địa Tự Đầu, Cổ Huy trước tiên tuyển chọn thần phục với Lý Dật!



Sự thần phục của Cổ Huy làm người trong hắc đạo nhìn ra dụng ý Lý Dật không nóng lòng đối phó Tiêu Thanh Sơn, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi với thủ đoạn tràn ngập của Lý Dật.



Đây là một địch nhân đủ làm cho bất cứ đối thủ nào tuyệt vọng!



Toàn bộ những người nhận thức Lý Dật đều nói như vậy.



Lý Dật đi qua tên bù nhìn như Cổ Huy tiếp quản Địa Tự Đầu, đồng thời dùng Phong gia đi đầu sử dụng Thanh Hồng Xã khống chế toàn bộ Tích Giang, trong khoảng thời gian ngắn, địa bàn Thanh Hồng Xã mở rộng hơn phân nữa!



Hành động của Thanh Hồng Xã và biến động của khu tây nam, làm bao quát Mã Khải Chí bên trong cộng luôn người của Nhân Tự Đầu Mãnh Hổ Bang cuộc sống hàng ngày khó ăn, bọn họ đều lo lắng Lý Dật sẽ đưa dao mổ hướng về bọn họ. Với vốn liếng hùng hậu của Ðái gia còn không thể chống đối được Lý Dật, bọn họ tự nhiên càng không phải là đối thủ của Lý Dật.



Uy hiếp cũng là một loại chinh phục.



Những lời này bày ra trên người Lý Dật vô cùng nhuần nhuyễn.



Sau ngày thứ năm Ðái gia diệt vong, Mã Khải Chí chủ động tìm tới Lý Dật. Ðối với vị khách không mời mà đến này, Lý Dật cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tựa hồ hắn từ lâu đoán được Mã Khải Chí sẽ tìm đến hắn, mà sự thực Xác thực như vậy, từ khi hắn tuyển chọn hợp tác với Mã Khải Chí, hắn chỉ biết sự hợp tác diệt Ðái gia cũng chỉ là bắt đầu.



“Lý tiên sinh, tôi đại biểu toàn bộ đầu mục Nhân Tự Đầu Mãnh Hổ Bang mà đến." Nhìn thấy Lý Dật, Mã Khải Chí đi thẳng vào vấn đề nói.



Lý Dật ngồi trên sô pha, nhìn nam nhân đã biểu hiện sự kinh diễm trong hành động diệt trừ Ðái gia đứng trước mắt, vẫn chưa nói, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay.



Thấy Lý Dật vẫy tay, Mã Khải Chí tâm tình khẩn trương đi tới bên cạnh Lý Dật ngồi Xuống, đôi mắt nhìn Lý Dật toát ra sự kính nể!



Thật sâu kính nể!



Nhận thấy được sự kính nể trong đôi mắt Mã Khải Chí, Lý Dật châm một điếu Xì gà, nhẹ nhàng rít một hơi, mỉm cười nói: “Nếu như ta không đoán sai, ngươi đại biểu cả Nhân Tự Đầu tới tìm ta đàm phán, ân, nói đi, đem điều kiện của các ngươi nói hết ra.”



Lý Dật nói làm khóe mắt Mã Khải Chí kịch liệt nhảy lên vài cái, sau đó hắn kiệt lực khống chế một chút tâm tình, nói: “Lý tiên sinh, chúng tôi tuyển chọn thần phục ngài.”



“Điều này ta biết, ta muốn biết điều kiện của các ngươi.” Lý Dật vẫn bình thản.



Lúc này, Mã Khải Chí lại cảm thấy không ngoài ý muốn, mà nhanh chóng nói:“Thứ nhất, một khi chúng tôi quy thuận, Lý tiên sinh không thể hạ thủ đối với chúng tôi, nói cách khác không thể làm như Địa Tự Đầu, làm chúng tôi tàn sát lẫn nhau, sau đó nổ lực thống nhất. Thứ hai, thu nhập hiện tại của các đầu mục các tỉnh đều bị ngài ngăn chặn, một ngày chúng tôi quy thuận, cần ngài thủ tiêu sự ngăn chặn. Thứ ba, chúng tôi chỉ thần phục một mình ngài, nói cách khác, nếu ngài nổ lực thống nhất toàn bộ hắc đạo phía nam, như vậy phải do ngài tự mình đảm đương vị trí long đầu.”



Mã Khải Chí một hơi nói Xong lời này!



Bởi vì hắn không dám dừng lại!



Hắn rất sợ một khi dừng lại, sẽ không còn dũng khí để ra nhiều yêu cầu như vậy nữa.



Dứt lời, Mã Khải Chí ngừng thở, lấy can đảm nhìn Lý Dật, chờ mong Lý Dật mở miệng.



Lý Dật nở nụ cười, cười đến rất bình tĩnh.



Thế nhưng dáng tươi cười bình tĩnh rơi vào trong mắt Mã Khải Chí, lại làm cảm giác bất an trong lòng Mã Khải Chí càng thêm cường liệt.



Khi trái tim Mã Khải Chí sắp sữa nhảy ra ngoài, Lý Dật mở miệng, giọng nói không nóng không lạnh: “Các ngươi rất thông minh.”



Thân thể Mã Khải Chí cứng đờ, thần kinh toàn thân căng thẳng!



“Biểu hiện ra, các ngươi tuyển chọn thần phục ta, là các ngươi có hại, thế nhưng trên thực tế, ta cũng không có Xong bất luận chỗ tốt gì, mà các ngươi không chỉ tiêu trừ quan hệ đối địch với ta, khôi phục sinh ý, còn có thể đi qua thực lực của ta cùng lực ảnh hưởng ở sau này có được sự phát triển rất tốt.” Lý Dật nói đến đây, dáng tươi cười dần dần biến mất.



Chi tiết nhỏ nhặt này rơi vào trong mắt Mã Khải Chí, cũng làm sắc mắt Mã Khải Chí biến đổi lớn!



Hắn biết, đây là dấu hiệu nguy hiểm!



“Lý..Lý tiên sinh, ngài có thể Xong chỗ tốt, một ngày chúng tôi quy thuận, đầu mục các tỉnh đều nghe theo lời ngài chỉ huy: mặc dù ngài muốn lợi dụng chúng tôi đối phó Thiên Tự Đầu, chúng ta cũng sẽ không hề nháy mắt! Ngoài ra, chúng tôi vẫn dựa theo quy cũ trước đây, đem một bộ phận thu nhập nộp lên cho ngài!” Mã Khải Chí nuốt nước bọt, kinh hoảng giải thích.



Biểu tình kinh hoảng như vậy, thế nhưng vẫn chưa từng Xuất hiện trên mặt Mã Khải Chí bao giờ!



Phải biết rằng, ngày Xưa hắn dám trói Kiều thất chỉ đến Đái gia tìm Đái Minh Hải chất vấn, đồng thời sau đó tuyệt không lĩnh tình của Ðái Hồ!



Hắn Xuất thân trong thổ phỉ thế gia, từ trong người đã chảy Xuôi dòng máu bất phục. Thế nhưng, đối mặt Lý Dật, thân là người nối nghiệp thổ phỉ thế gia như hắn, đã khuất phục.



Không có chút nào không cam lòng.



Giờ khắc này, Mã Khải Chí khẩn trương tới cực điểm!



Làm đại biểu cho đại lão các nơi, trên thực tế Mã Khải Chí đang tiến hành một lần đánh cuộc, nếu Lý Dật đồng ý, từ nay về sau, hắn sẽ trở thành người có quyền lên tiếng nhất trong những đại lão!




Thế nhưng hắn chỉ cầm súng, nhưng không rút ra.



Tiêu Thanh Sơn thấy được sự chần chờ và giãy dụa trong đôi mắt Lý Dật, góc miệng hắn bỗng nhiên hiện lên dáng tươi cười



Không ai biết vì sao đến lúc này, Tiêu Thanh Sơn còn có thể cười đi ra.



“Ông nghĩ rằng tôi không dám giết ông sao?” Dáng tươi cười trên mặt Tiêu Thành Sơn chọc giận Lý Dật, Lý Dật trong nháy mắt rút súng ra, nhắm ngay Tiêu Thanh Sơn.



Tiêu Thanh Sơn lắc đầu: “Tôi biết cậu không phải là một người nhẹ dạ, nếu như cậu nhẹ dạ, như vậy cậu đã không đạt được như ngày hôm nay. Tôi nói rồi, tôi sẽ đem những gì thiếu cậu, đều trả lại cậu! Bất quá, tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ.”



“Ông không cần phải nói nữa, tôi sẽ không đáp ứng!” Lý Dật lạnh lùng cự tuyệt, luôn luôn lãnh tĩnh như hắn, giờ phút này trong lòng lại cực kỳ phiền táo, hắn từng nhiều lần huyễn tưởng qua tình hình gặp lại Tiêu Thanh Sơn, hắn nghĩ đến việc mình sẽ dùng thái độ cao cao tại thượng chất vấn Tiêu Thanh Sơn vì sao ngày trước lài làm như vậy! Hắn cũng nghĩ qua sẽ châm chọc khiêu khích Tiêu Thanh Sơn! Hắn cũng nghĩ tới...



Thế nhưng tới rồi ngày hôm nay, hắn lại bỗng nhiên phát hiện, đối mặt kẻ thù cũng là cha của hắn, hắn không thể nào làm được như đã từng tưởng tượng!



Hơn nữa, trong lòng hắn không hề có chút vui vẻ khi trả thù!



Loại cảm giác này làm cho hắn rất không thoải mái!



“Cậu sẽ đáp ứng.” Khuôn mặt vốn đang tiều tụy của Tiêu Thanh Sơn lộ ra dáng tươi cười tự tin: “Kỳ thực thỉnh cầu của tôi rất đơn giản, tôi chỉ mong cậu buông tha cho Trịnh Thiết Quân, Dũng Cương, Huỳnh Huỳnh bọn họ, bọn họ cũng đã từng giúp đỡ cậu! Mà cậu sẽ bỏ qua bọn họ, đúng không?”



Tiêu Thanh Sơn nhắc tên ba người, nhất thời làm trong lòng Lý Dật chấn động!



Ðúng như lời Tiêu Thanh Sơn, Lý Dật Xác thực không có nghĩ qua sẽ hạ thủ đối với bọn họ.



Nhưng không đợi Lý Dật mở miệng, Tiêu Thanh Sơn liền động!



Nhân lúc Lý Dật ngây người trong nháy mắt, hắn thò tay vào trong lòng, nổ lực như rút súng!



“Phanh!”



Tiếng súng vang lên.



Một phát trúng đầu!



Bất quá cũng không phải Tiêu Thanh Sơn nổ súng.



Người nổ súng là Anh Hoa, viên đạn vô tình ghim Xuyên ngay mi tâm của Tiêu Thanh Sơn!



Trên trán:Tiêu Thanh Sơn bắn ra một đóa hoa máu, máu tươi nóng hổi trong nháy mắt từ ngay lỗ thủng trên mi tâm bừng lên.



Thân thể hắn không thể khống chế bật ngữa ngã quỵ ra sau!



“Phanh!”



Thân thể hắn hung hăng ngã Xuống boong tàu, phát ra tiếng vang trầm muộn.



Thời gian, phảng phất như tĩnh lại!



Lý Dật chỉ cảm thấy trái tim mình phảng phất như bị một cây đao sắc bén chọc thủng vào, truyền đến một sự đau đớn khủng khiếp, hắn há to miệng, nổ lực hô lên điều gì, thế nhưng trong cổ họng phảng phất như bị nhét vật gì đó, không thể phát sinh được bất luận thanh âm nào.



Sắc mặt hắn một mãnh tái nhợt, thân thể kịch liệt run lên, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm người đang nằm trước mắt.



Dưới ngọn đèn, máu tươi nhiễm đỏ gương mặt Tiêu Thanh Sơn, miệng của hắn vẫn còn hơi nhếch lên.



Tựa hồ, trong lúc cuối cùng khi sinh mạng của hắn biến mất hắn đã mỉm cười, chỉ là do mi tâm trúng đạn nên trong nháy mắt hắn đã mất đi khả năng khống chế thân thể. Dáng tươi cười của hắn chỉ toát ra được phân nữa.



Giống như một đóa hoa vừa nở, dưới ngọn đèn, vô cùng sáng lạn.



Bỗng nhiên...



Lý Dật động, chỉ thấy hai tay hắn chống lan can, thả người nhảy, rơi vào trên boong tàu đối diện.



Hắn quỳ trên mặt sàn, ôm lấy thân thể Tiêu Thanh Sơn, run rẫy lau đi vết máu trên má hắn, nhưng còn chưa đợi hắn lau khô, máu lại tiếp tục tuôn ra. Thế nhưng hắn không có buông tha!



Rốt cục, hắn lau được máu trên mặt Tiêu Thanh Sơn, chỉ là động tác của hắn đột nhiên ngừng lại.



Con ngươi hắn bỗng nhiên phóng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm trong ngực Tiêu Thanh Sơn, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin tưởng!



Ở nơi đó, trống rỗng, không hề có cây súng nào.



“Không..........!!!!!!!!!!!!!!!"



Lý Dật bỗng nhiên ôm ghì thân thể Tiêu Thanh Sơn vào trong lòng mình, phát ra một tiếng tru tê tâm liệt phế!



Trên bầu trời hiện lên một đạo thiểm điện, những giọt mưa lớn rào rào hạ Xuống. Trong mưa, bóng dáng cô đơn kia, ôm chặt lấy thi thể đã băng lãnh, bật tiếng khóc lớn.