Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 94 : Nộ hỏa

Ngày đăng: 01:25 19/04/20


Dạ Minh Châu khách sạn nằm ở khu phố đông vùng mới giải phóng, là một tòa khách sạn năm sao mới được xây dựng, vị trí ưu tú, khung cảnh thanh nhã, phương tiện xa hoa. Sau khi kiến tạo liền trở thành một viên ngọc sáng giá trong nghành kinh doanh khách sạn, sinh ý mười phần náo nhiệt.



Người đại diện bên phía Nhật Bản được Gia Cát Minh Nguyệt an bài ở trong khách sạn này.



Trong đại sảnh một căn phòng sang trọng của khách sạn, ba gã người Nhật một bên vừa uống rượu, vừa đang cười nói gì đó.



“Biên Đằng quân*, lần này ở Thượng Hải ngài cần phải đại xuất danh tiếng rồi!” Một gã nam nhân trung niên có chòm râu dê cười nói. ( *: quân là cách gọi tôn trọng, không phải danh từ, chữ San trong tiếng nhật)



“Đúng vậy! Lần này các ngài đã giúp chúng ta thở ra một ngụm ác khí, ngay cả thiên tài võ học cùng vũ khí bí mật trong nước đều được chuyển tới, quả nhiên thủ bút không nhỏ ah!” Một gã nam nhân đeo kính phụ họa nói.



Nghe hai người nói chuyện, Biên Đằng Thắng vẻ mặt tươi cười. Trên thực tế, cũng thật không ngờ lão đại của Sơn Khẩu tổ sẽ vì chuyện lần này mà xuất động can qua.



“Tỉnh Điền quân, tôi còn phải cảm tạ ngài vì con Thổ Tá kia nữa.” Biên Đằng Thắng mỉm cười nhìn trung niên râu dê nói.



Tỉnh Điền vui vẻ khoát tay: “Biên Đằng quân khách khí, mặc dù Thổ Tá là thần khuyển của Liễu Xuyên hội, nhưng nó cũng là thần khuyển Đại Nhật chúng ta, hỗ trợ ngài đối phó với đám cẩu ngoại bang cũng là hợp tình hợp lý.”



Nghe hai người đối thoại, tên nam nhân đeo mắt kính lại có chút ngượng ngùng. Lần này Sơn Khẩu tổ gây chiến, Liễu Xuyên hội đã tích cực ủng hộ, cư nhiên phái ra đệ nhất chiến cẩu trong nước trợ giúp Sơn Khẩu tổ tham gia trường đấu chó. Thế nhưng Hắc Long hội lại không bày tỏ một thứ gì đáng giá trị.



“Biên Đằng quân, Hắc Long hội chúng tôi không quyên góp vật chất nhưng chúng tôi sẽ ủng hộ nhiệt tình trên phương diện tinh thần!” Nam nhân kính mắt ngần ngại nói.



“Tùng Phong quân, ngài nói như vậy thì đã khách khí rồi.” Biên Đằng Thắng cười khoát tay áo: “Đại đế quốc Nhật Bản chúng ta đối phó với ngoại bang luôn luôn đoàn kết. Trước kia như thế, sau này cũng vẫn như thế.”



Ha ha ha ha! Nghe Biên Đằng Thắng vừa nói như vậy, hai người bọn họ đồng loạt cười phá lên. Tiếng cười qua đi. Ba người lại cụng một ly.
Điền Đằng Cương lãnh khốc nói: “Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, vô luận thực lực của ngươi mạnh mẽ đến cỡ nào, trước giờ quyết chiến ngàn vạn lần không được chơi nữ nhân cùng uống rượu, nếu không phải trả giá chính là cái mạng của ngươi. Hôm nay xem như ngươi đến tìm ta đàm luận, ta cũng chân thành khuyên bảo một câu.”



Chứng kiến Điền Đằng Cương nghiêm túc nói, Trung Điền Thái Lang lập tức đứng lên cúi đầu: “Đa tạ Điền Đằng quân chân thành khuyên bảo.”



“Mau về nghỉ ngơi đi, dưỡng đủ tinh thần, ngày mai phải xuất ra toàn bộ thực lực, tranh thủ dùng thời gian ngắn nhất giết chết đối thủ của ngươi, không được để cho đối thủ có cơ hội trở mình.” Có lẽ do thái độ của Trung Điền Thái Lang thực thành khẩn, nên Điền Đằng Cương cũng hòa hoãn hơn một chút: “Chờ xong trận đấu, tôi sẽ mang anh đi chơi nữ nhân Trung quốc. Tại phương diện nữ nhân, tôi cũng có rất nhiều kinh nghiệm.”



Coi như giọng điệu của Điền Đằng Cương mười phần cuồng vọng, nhưng Trung Điền Thái Lang không có cảm giác khó chịu. Bởi ngay cả đại sư võ học đều không đánh bại được hắn, chính mình liệu có thể là đối thủ của Điền Đằng Cương sao?



“Được, Điền Đằng quân, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi, tái kiến.” Trung Điền Thái Lang nói xong cầm theo đao Đông Dương, thối lui ra khỏi căn phòng.



….



Cùng thời điểm đó, trong một gian phòng khác của khách sạn, Trịnh Dũng Cương trong tay mân mê điếu thuốc lá, ngồi trên ghế sofa ở tại đại sảnh, nhìn người thủ hạ nói: “Bọn chúng đang làm gì thế?”



“Ba người Biên Đằng Thắng, Tỉnh Điền, Tùng Phong phái thủ hạ đi tìm sáu nữ nhân. Hiện tại bọn chúng đang ở trong phòng chơi sáu nữ nhân kia.” Đứng ở trước mặt Trịnh Dũng Cương là một nam nhân diện mạo bình thường, lúc hắn nói chuyện giọng điệu rất cung kính: “Máy nghe trộm trong phòng của Điền Đằng Cương, khi hắn tiến nhập không bao lâu đã bị gỡ bỏ. Không nghe được chút động tĩnh nào, mà người thanh niên Trung Điền Thái Lang, lúc trước có đi sang phòng của Điền Đằng Cương một chuyến.”



Trịnh Dũng Cương nghe được đám người Biên Đằng Thắng chạy đến Thượng Hải liền chơi nữ nhân, nhất thời căm phẫn: “Một đám chó má, dám chơi nữ nhân Thượng Hải! Thao con mẹ tụi nó, gọi điện báo cảnh sát cho ta! Báo rằng nơi này có hiện tượng mại dâm, để cảnh sát tới càn quét!”



“Dũng Cương ca, chuyện này….” Gã thủ hạ của Trịnh Dũng Cương tỏ vẻ khó xử, khách nhân có thể ở trong khách sạn thượng lưu như Dạ Minh Châu, thân phận đương nhiên không nhỏ. Mà hơn nữa, riêng khoản phục vụ này cũng nằm trong hạng mục của khách sạn, nếu như báo cảnh sát, sẽ liên lụy đến rất nhiều người.



Trịnh Dũng Cương mỉm cười, cười đến mức âm hiểm: “Chỉ báo cảnh sát, tới kiểm tra riêng bọn chúng mà thôi.”