Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 95 : Đây mới chỉ là khởi đầu

Ngày đăng: 01:25 19/04/20


Vốn công tác tiếp đãi người Nhật là do Gia Cát Minh Nguyệt cùng Tiêu Cường đảm nhận, nhưng thời gian này Tiêu Cương lại lặn mất tiêu, lâm vào đường cùng Gia Cát Minh Nguyệt đành phải kêu Trịnh Dũng Cương đi. Bởi lo lắng Trịnh Dũng Cương vì chuyện riêng mà phá hỏng đại sự toàn cục, nên trước khi đi Gia Cát Minh Nguyệt đã cẩn thận dặn dò, khuyên giải hắn không được xúc động. Tuy nhiên Trịnh Dũng Cương vẫn dồn ba người Biên Đằng Thắng, Tỉnh Điền, Tùng Phong rơi vào thế khó khăn.



Thời điểm Gia Cát Minh Nguyệt biết được chuyện này đã là sáng sớm ngày thứ hai. Nàng là một phụ nữ đương nhiên không muốn giải quyết việc này. Cho nên gọi điện thoại kêu Lý Dật tới cục cảnh sát đón ba người Biên Đằng Thắng, Tỉnh Điền, Tùng Phong ra ngoài.



Khi ô tô của Lý Dật đến trước cổng cục cảnh sát, thì Trịnh Dũng Cương cũng đợi đã lâu.



Nguyên bản Trịnh Dũng Cương biểu tình đang hớn hở ngồi ở trong ô tô hút thuốc, sau khi trông thấy Lý Dật thì mau chóng nhảy xuống xe, hô lớn: “Dật ca, anh tới rồi!”



“Có người nào chết không?” Lý Dật mỉm cười nói, đối với hành động của Trịnh Dũng Cương, hắn cũng không phản đối, ngược lại còn âm thầm ủng hộ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không được giết người. Dù sao, nếu như ba người kia chết tại Thượng Hải, Sơn Khẩu tổ nhất định sẽ đòi lại công đạo.



Trịnh Dũng Cương vội vàng lắc đầu: “Không có! Trước khi cảnh sát mang bọn họ đi, tôi đã thương lượng qua, sẽ chỉ làm cho bọn họ chịu đau khổ da thịt mà thôi, không cần phải chỉnh chết. Mẹ nó, nếu như điều kiện cho phép, tôi thật sự muốn thuê một đám thanh niên thông cúc hoa bọn này!”



“Không chết là được rồi, chúng ta đi ăn sáng một chút.” Lý Dật cười nói.



Ăn sáng nữa ư?



Nghe được Lý Dật nói, Trịnh Dũng Cương im lặng một lúc, sau đó hắn nhỏ giọng hỏi: “Dật ca, ba tên khốn khiếp kia thì phải làm sao bây giờ?”



“Thời gian hiện tại vẫn còn sớm, chúng ta mau đi ăn sáng thôi. Ngoài ra gọi điện thông tri bên phía cảnh sát, để bọn họ gia tăng thêm chút giáo huấn!” Lý Dật mỉm cười tà dị.



Vốn Trịnh Dũng Cương còn đang chần chừ, tiếp theo mừng rỡ, tự nhiên nhìn ra được Lý Dật đang muốn giúp hắn trút cơn giận. Ha ha cười nói: “Phải! Không thể thông nát cúc hoa của bọn chúng, cũng phải khiến cho bọn chúng chịu đựng chút khổ cực.”



Dứt lời, Trịnh Dũng Cương móc điện thoại ra gọi tới cục cảnh sát, kêu bọn họ điểm lực mạnh hơn chút nữa….



Lý Dật cùng Trịnh Dũng Cương đi ăn sáng mất khoảng hai mươi phút, sau đó hai người còn châm thuốc hút, mới chậm rãi bước vào trong cục cảnh sát.



Khi hai người đến, đám Biên Đằng Thắng, Tỉnh Điền, Tùng Phong cũng vừa vặn được cảnh sát thả ra.
Nhìn ái khuyển* của mình bị con Thổ Tá cắn cho toàn thân đẫm máu, sắc mặt Trịnh Thiết Quân dị thường khó coi, song quyền mạnh mẽ nắm chặt vào nhau, trong con ngươi tản mát ra thần tình lo lắng. (*: con chó được yêu thích, được sủng ái.)



Mặc dù Trịnh Thiết Quân thích xem đấu chó, nhưng người nuôi chó phần lớn đều mang nặng tình cảm với sủng vật mình nuôi dưỡng, không cam lòng khi chứng kiến sủng vật của mình bị cắn chết.



“Ngao~”



Đang rơi xuống thế hạ phong, bỗng nhiên Tàng Thiên phát ra một tiếng nộ hống chấn thiên, nó cố kìm nén đau đớn trên người, dùng hết khí lực cuối cùng hướng Thổ Tá móc một vả sau gáy!



Con Thổ Tá kia đủ mười phần giảo hoạt, chứng kiến Tàng Thiên vận sức chồm đến, thế nhưng lại không nghênh chiến chính diện, mà thoái lui ra sau. Chờ thời điểm Tàng Thiên tiêu hao kiệt sức, mới phóng tới bên cạnh Tàng Thiên, dùng sức đớp một cú trí mạng ngay vào cổ của Tàng Thiên.



Dưới cơn đau lòng của Trịnh Thiết Quân, đồng thời thân hình Tàng Thiên cũng hung hăng run rẩy, nó kiệt lực quơ móng vuốt, muốn chụp tới Thổ Tá, tuy nhiên nỗ lực cuối cùng của nó lại không có một chút tác dụng nào!



Trải qua khoảng một phút đồng hồ sau, thân hình của Tàng Thiên giãy giụa kịch liệt, tiếp theo liền nằm im không nhúc nhích.



“Hay!”



Chứng kiến Thổ Tá chiến thắng, đám người Nhật Bản trầm trồ khen ngợi, còn Tiêu Thanh Sơn ngồi bên này thì trầm mặc một hồi, mà Đái Minh Hải lại vui sướng khi người gặp họa liếc mắt nhìn Tiêu Cường mỉm cười.



Thế nhưng khiến cho Trịnh Thiết Quân phẫn nộ chính là, sau khi con Thổ Tá kia chiến thắng, cũng không chịu ngừng tay, vẫn tiếp tục cắn xé thi thể của Tàng Thiên, tựa hồ như muốn cắn nát thi thể Tàng Thiên ra thành từng mảnh vụn!



“Mau kêu người mang con chó kia đi, nếu không lão tử bạt súng chấn nát đầu nó!” Giờ phút này, Trịnh Thiết Quân phi thường nóng nảy, hắn hai mắt đỏ rực đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, song thủ gắt gao nắm chặt vào nhau.



Đám người Biên Đằng Thắng chứng kiến con Thổ Tá chiến thắng nhanh gọn, vốn khuôn mặt mang biểu tình tươi cười đắc chí. Lúc này nghe được Trịnh Thiết Quân gầm lên giận dữ, cũng không thèm nói gì, mà kêu huấn luyện viên thú dẫn Thổ Tá ra ngoài. Nhưng bọn hắn lại dùng ánh mắt mang theo hương vị trêu ngươi nhìn về bên phía Lý Dật.



Ánh mắt kia giống như muốn nói cho Lý Dật: “Tiểu tử, ta đã nói sẽ đòi lại món nợ của ngày hôm qua rồi, chờ xem, đây mới chỉ là màn khởi đầu thôi!”