Nghịch Ái
Chương 1 :
Ngày đăng: 09:57 18/04/20
Editor: Phương Nam công tử
Beta-reader: Tử An tiên sinh
Mùa hè cực nóng, nhiệt độ bên ngoài cao tới ba mươi lăm độ, mà trong bệnh viện nổi danh toàn quốc đang bận rộn khẩn trương, lúc này tuy có điều hoà chạy vù vù thổi khí lạnh, nhưng vẫn không thể làm chậm lại tình tự đang diễn ra.
“Tìm được Lăng giáo sư không?”
“Không có a, tôi nơi tìm khắp nơi rồi.”
“Thực sự là không xong, tên tiểu quỷ ở phòng bệnh W vẫn ồn ào đòi Lăng giáo sư đi xem hắn, thực sự là phiền muốn chết.”
“Lăng giáo sư không phải nói hắn không có việc gì sao, có thể xuất viện rồi?”
“Hay a, nếu thế thì tốt rồi, đằng này vẫn kêu khó chịu, nơi nào khó chịu mới được, cả ngày quấn quít lấy Lăng giáo sư không tha, cậu ấm nhà giàu vừa buồn chán vừa sợ chết.”
“Có biện pháp nào đâu, chúng ta chỉ là y tá nho nhỏ, làm sao có thể đắc tội với những người quyền thế chứ, chúng ta vẫn nên đi tìm Lăng giáo sư đi.”
“Lăng giáo sư, ngài ở đâu sao không lên tiếng a? Y tá nhỏ bé đáng thương của ngài gấp rút tìm ngài ni.”
Một giọng nam trầm thấp khêu gợi quanh quẩn tại nhà kho nho nhỏ nơi vị y tá đi qua…
“Ngô… Ngô…” Nhắm chặt hai mắt, liều mạng cắn chặt lấy môi dưới, một người mang mắt kính viền vàng, thân khoác áo blouse trắng, trung niên nam tử tướng mạo đoan chính, khí chất nho nhã, đang dùng cạn khí lực toàn thân bằng mọi cách không cho phát sinh bất luận âm hưởng gì.
“Thế nào? Sợ bị người khác phát hiện?” Nam nhân ở phía sau hắn lạnh lùng nở nụ cười, “Ông cũng biết hiện tại ông ti tiện cỡ này khiến mọi người nhận không ra à?”
Bị nam nhân từ phía sau xuyên vào, chăm chú quỳ gối trên sàn nhà dơ bẩn, Lăng Thanh Lam nửa người dưới hoàn toàn xích lõa, dáng dấp xác thực là khó coi.
“A a… Thả ba đi… Ngô… Van cầu con…” Từ trước đến nay trên mặt không gợn chút sợ hãi lúc này chính là méo mó một cách kì dị.
Đó là biểu tình kỳ quái không thể nói rõ.
Tựa như bị thống khổ khó có thể chịu được, lại vừa mang theo vui thích nào đó ẩn dấu sắc dục.
“Thả ông?” Nam nhân nhẹ nhàng mà nở nụ cười, “Cái mông *** đãng này ngậm tôi chặt như thế, gọi thế nào thả ngài a? Lăng giáo sư cao quý à.”
“Ngô… Không có… Ba không có…”
“Còn dám nói xằng!”
Nam nhân tức giận hệt như một thằng điên, đánh tốc hành vào bộ vị yếu ớt nhất trong cơ thể, thiếu chút nữa để Lăng Thanh Lam ngất xỉu luôn.
“Điều kiện gì con cứ nói.”
“Tôi muốn ông cũng cùng dọn đến.”
“Cái gì?” Lăng Thanh Lam hơi sửng sốt, bên tai nhẹ nhàng vang lên lời nói phảng phất trong mộng của đứa bé, “Con… Con muốn chúng ta sống chung?”
“Dẹp quách mơ tưởng buồn cười đến phát chán của ông đi, hiện nay tôi chỉ cần một người hầu kiêm bạn giường mà thôi.”
“Ba… Ba…”
Tự nhủ lòng không xốn xang là gạt người.
Cha con hai người một lần nữa có thể sống nương tựa lẫn nhau cùng một chỗ, hắn dù nằm mơ đều muốn.
Nhưng không được…
Không được! Không được! Mình tuyệt đối không thể lần nữa rơi vào bóng tối năm xưa một lần nữa.
“Ba… Ba không được…”
“Tùy ông!” Nam nhân đứng dậy liếc mắt, bày ra nụ cười bất cần, “Tùy ngài, Lăng đại giáo sư.”
Nam nhân nhanh chóng tự mình rời khỏi.
Không có nhiều lời nhằm níu kéo, cũng không có dụ dỗ uy hiếp.
Nam nhân cứ như vậy rời bỏ mình.
Dường như có cảm giác mình bị hung hăng vứt bỏ làm Lăng Thanh Lam nếu thở mạnh một cái thì nhiệt độ cơ thể cũng có khả năng đóng băng luôn.
“Ba đồng ý!”
Tiếng kêu to xé rách không khí đã thành công trong việc ngừng lại bước chân nam nhân.
“Ba đồng ý… Ba đồng ý con…”
Cái gì đều đáp ứng, chỉ cầu mong con đừng rời xa ba lần nữa.
Biết chắc lần này thế nào con cũng không chừa cho ba một đường sống, ba cũng vẫn không oán trách…