Nghịch Ái
Chương 2 :
Ngày đăng: 09:57 18/04/20
Editor: Phương Nam công tử
Beta-reader: Tử An tiên sinh
Đây là căn nhà siêu cấp mỹ lệ.
Có khoảng sân thật to, tường trắng bao quanh cùng đường cong ngắn gọn cực độ.
Bằng ánh mắt chuyên nghiệp dĩ nhiên nhìn ra được kiến trúc do Lăng Cường thiết kế là một căn nhà tiêu tốn không ít tâm huyết với tiền bạc.
Người bình thường dù có làm việc cả đời cũng chưa chắc được sống trong căn nhà thế này, một khi được ở ắt hẳn cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng trong ngực y lại không cảm động chút nào.
Bởi vì ở trong lòng y, bắt đầu từ ngày đó, người kia cũng đã chết.
Trước mặt y bây giờ bất quá chỉ là một người giả dạng khoác lên bộ mặt đó mà thôi.
Người giả dối thì làm cái gì cũng đều giả dối.
Cho nên mặc kệ người kia đối với y tốt thế nào chăng nữa, y đều không có chút nào cảm động
Kẻ giả dối sẽ không đau, cũng sẽ không khóc.
Sở dĩ thế nên mặc y thoả sức đối đãi với người kia tàn tệ đến đâu, y đều không có chút nào hổ thẹn.
Nghe được tiếng ga ra mở ra, Lăng Cường biết người kia đã trở về.
Y giương mắt nhìn đồng hồ, không khỏi hơi nhíu mày.
“Ba đã trở về.” Tiếng nói mềm nhẹ nhưng mang hơi thở dốc tại trước phòng làm việc vang lên, “Ngày hôm nay về trễ, xin lỗi. Con nhất định đói bụng rồi, ba lập tức đi làm cơm.”
“Không cần đâu, tôi không ăn.” Lăng Cường cũng không ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy vi tính, nhàn nhạt nói.
“Rất nhanh sẽ xong ngay, ngày hôm nay ba mua mấy món con thích ăn nhất, con chờ ba một chút, rất nhanh là có ăn.”
Hình như lo lắng sẽ bị cự tuyệt lần thứ hai, Lăng Thanh Lam rất nhanh liền rời đi.
Lăng Cường có chút tức giận nhếch môi.
Lão già chết tiệt! Làm sao dám tự ý định đoạt như thế, mình đã nói với lão là không ăn rồi! Không ăn gì sất! Ổng dám đem lời y nói vào tai này ra tai kia sao?
Sắc mặt đều trắng bệch như thế còn bày đặt ra vẻ khoẻ mạnh, vạn nhất té xỉu lần nữa, không phải lại muốn mình chăm sóc miễn phí sao?
Ổng tốt xấu cũng là một bác sĩ giỏi, rốt cuộc có hay không một chút tự giác a!
Cũng không biết rốt cuộc bản thân tức giận cái gì, nhưng Lăng Cường vô pháp tĩnh tâm xử lý công tác trong tay.
Trước khi Lăng Cường kịp phát hiện ra mình đang làm cái gì, y đã đi tới cửa nhà bếp.
Thân ảnh thon dài lộ vẻ gầy yếu bận rộn rửa, cắt, xào, hoàn toàn không biết chính mình đang bị hung hăng nhìn chằm chằm.
Xem ra người hầu do chính mình mời về thật đúng là trách nhiệm hết sức a. Lăng Cường trào phúng cười cười.
“Làm nhanh lên một chút! Bằng không tôi không ăn đâu.”
“A —— “
Hình như do y đột nhiên xuất hiện khiến càng thêm hoảng sợ, cái muỗng lớn trong tay Lăng Thanh Lam thiếu chút nữa rớt xuống.
Hắn quay đầu lại, lộ ra một nụ cười xin lỗi. “Lập tức có ngay, ở đây khói nhiều, con tới bàn ăn trước chờ ba một chút.
“Tôi không đi đâu hết, chỉ đứng đây chờ ông thôi.”
“A a ——” Lăng Thanh Lam chịu không nổi mà thất thanh kêu to.
“A, nguyên lai uống rượu vang bằng cách này cảm giác khác hẳn ha.”
Lúc này tiếng cười trầm thấp lọt vào tai Lăng Thanh Lam vô cùng rung động lòng người.
“Kế tiếp ăn cái gì thì ngon ha?” Lăng Cường nhìn thức ăn bày đầy bàn, cười ám muội.
Lúc Lăng Thanh Lam còn chưa kịp phản ứng, hai chân hắn đã bị dang rộng ra hết cỡ, huyệt động phía sau bị vật cứng này nọ nhét vào ——
“Không —— “
Thấy nam nhân dưới thân giãy dụa thân thể hô to, Lăng Cường càng thêm hưng phấn mà tăng lực đạo bàn tay nhằm cắm rút khí thế ——
Chiếc đùi gà nóng hầm hập tại cửa động *** mỹ ra ra vào vào, nam nhân do đau đớn nên kêu loạn một hồi.
“Hảo nóng hảo nóng —— “
Niêm mạc yếu đuối nơi tràng nội nóng đến co quắp một trận lại một trận, nhưng điểm gợi cảm trí mạng nhô lên trong cơ thể lại phải đứng yên chịu đựng từng cú dập kịch liệt, Lăng Thanh Lam bị cảm giác kỳ dị khiến cho chẳng biết làm thế nào cho phải, không khỏi vừa đau vừa sướng rên lên.
“Tiện nhân! Bị đưa đẩy như vậy còn sướng đến sắp bắn?” Lăng Cường cười nhạt, “Ông đừng hòng bắn!”
Lăng Cường lấy khăn ăn bao bọc na căn nam nhân, côn thịt đang run rẩy bị cột lấy gắt gao.
“A a —— không nên —— không nên a!”
Dục vọng trên đà phát tiết bị kiên quyết giam cầm, thân thể Lăng Thanh Lam sớm bị dạy dỗ đến quen hưởng lạc dường như giãy dụa kháng nghị.
Hai tròng mắt bị tình dục che phủ tràn đầy nước mắt, đôi môi bình thường nghiêm nghị nhếch lên hơi lộ ra đầu lưỡi hồng hồng, hai đầu vú xinh xắn vừa hồng vừa sưng dựng đứng lên, Lăng Cường thấy nam nhân trong bộ dạng bị tàn sát bừa bãi lòng nhất thời tràn ngập khoái cảm khó nói!
Mang theo dục vọng điên cuồng muốn ăn tươi nuốt sống thân thể dưới thân, Lăng Cường rất nhanh kéo khoá quần xuống, móc ra côn thịt trướng đến mức bạo phát, một phát vọt vào thịt huyệt nam nhân ——
“Không —— “
Tiểu huyệt đang cắm dị vật đã vậy còn bị thịt heo bổng cứng ngắc của thằng con chen chúc vào, tràng nội nho nhỏ bị căng rộng đến cực hạn, Lăng Thanh Lam đau đến lớn giọng thét chói tai, thiếu chút nữa ngất xỉu luôn ——
“A ha a… Sướng muốn chết… Thật chặt a…” Lăng Cường đong đưa thắt lưng rắn chắc hữu lực mãnh liệt cắm rút.
“Ô… Con muốn giết chết ba rồi… A a… Thả ba… Thả ba đi…”
Tràng nội do bị khuấy đảo kịch liệt mà co rúm, Lăng Thanh Lam nhịn không được khóc lên.
“Thả ông?” Lăng Cường cười lớn, “Đến chết cũng đừng mơ!”
Đem hai chân thon dài trắng nõn của nam nhân áp đến trước ngực, Lăng Cường dùng hết khí lực toàn thân, như muốn mãnh lực xỏ xuyên qua nam nhân, chọc vào chỗ sâu tận cùng ——
“Ô a a ——” Lăng Thanh Lam lớn tiếng khóc thét chói tai, nội tạng dường như cũng bị đâm thủng, thống khổ dằn vặt hắn đến thần trí mơ hồ, chỉ có thể ôm chặt lấy con trai liều mạng cầu xin tha thứ, “Cường Cường, con tha ba tha ba… Ô… Đều là papa không tốt, đều là papa không tốt… Xin lỗi xin lỗi…”
“Câm miệng!”
“Xin lỗi xin lỗi…”
“Không được xin lỗi!” Lăng Cường lửa giận tăng vọt, hung hăng cho hắn một bạt tai! “Lăng Cường tôi không thèm loại tiện nhân như ông xin lỗi!”
Bị một cái tát mạnh đánh tỉnh lại, Lăng Thanh Lam nuốt nước mắt vào trong, cắn chặt môi dưới, liều mạng thừa nhận đứa con tra tấn điên cuồng.
Cậu con sau khi bắn tinh trong cơ thể hắn, tất cả đồ ăn đa dạng đủ loại kiểu dáng trên bàn lần lượt được nhét vào.
Lăng Thanh Lam vài lần đau đến hôn mê bất tỉnh, lại bị lay dậy.
Mặc dù bị đối đãi lãnh khốc như vậy, thế nhưng Lăng Thanh Lam phát hiện, từ đầu đến cuối, chính mình đều không hề buông cánh tay đứa con…