Nghịch Ái
Chương 4 :
Ngày đăng: 09:57 18/04/20
Editor: Tử An tiên sinh
Beta-reader: Phương Nam công tử
Tuy rằng khi vừa sinh ra đã không có mẹ nhưng từ nhỏ Lăng Cường chỉ biết rằng mình có một papa tốt nhất thế giới. Papa của hắn không chỉ nổi danh lừng lẫy là bác sĩ giỏi mà lại còn rất xinh đẹp, đối với hắn thì vô cùng thương yêu. Những năm đi học nhà trẻ, chỉ cần khi nào không có việc khẩn cấp, papa nhất định mỗi ngày đều đến đón hắn tan học. Tuy rằng hắn rất hài lòng papa tới đón hắn, nhưng lại rất ghét cảnh papa bị mấy mụ đồng nghiệp đáng ghét quấn quit không tha.
“Biến đi! Mấy người này rõ…quái dị! Papa là của tôi!” Lăng Cường quơ quơ hai tay cứ như đang đánh đuổi mấy con ruồi đáng ghét, âu yếm đẩy papa ra sau vững vàng hộ ở sau lưng.
“Cường Cường! Không được bất lễ như thế!”
“Mấy bà cô này toàn là người quái dị. Cường Cường nói có gì sai đâu? Papa, ba nói xem, là Cường Cường đẹp hơn hay các bà cô này đẹp hơn?” Nhào vào trong lòng papa, Lăng Cường biểu tình thập phần chăm chú hỏi.
Papa mỉm cười ôn nhu, hôn gương mặt hắn, “Đương nhiên là Cường Cường đẹp rồi, Cường Cường trong lòng papa, luôn là người đẹp nhất thế giới.”
“Hi, các người có nghe hay không? Papa nói các người quái dị đó.” Lăng Cường nhìn về phía mấy người phụ nữ xung quanh đắc ý nói.
“Cường Cường, papa đâu nói như vậy.”
Papa bên miệng cười khổ, thoạt nhìn khả ái đến chừng nào.
“Hi, Cường Cường là biết papa có ý này. Papa, chúng ta đi thôi, không nên để ý những người…quái dị này. Papa, mau dẫn Cường Cường về nhà!”
Hắn sở dĩ ghét nữ nhân tiếp cận papa như thế không phải không có nguyên nhân. Bởi vì trong ký ức từ trước đến nay của hắn, bạn bè của papa đều tranh nhau mai mối cho papa. Bọn họ nói phải giúp hắn có một bà mẹ mới.
Thối lắm!
Ai nói hắn cần mẹ chứ, hắn chỉ cần có papa là đủ rồi. Toàn bộ mọi người trên thế giới hắn đều không cần. Hắn chỉ cần có papa là đủ rồi.
“Papa, có phải ba muốn kết hôn với ai không?”
“Không có a, ai nói con thế?”
“Mọi người đều nói như vậy cả, bọn họ nói Cường Cường đừng ích kỷ như thế, papa còn trẻ, cần một người vợ, để papa không tịch mịch một mình. Papa, ba có tịch mịch không?” Tuy rằng không biết cái gì là tịch mịch, nhưng hắn đại khái hiểu là một cái gì đấy rất đáng thương cho papa.
“Papa một chút cũng không tịch mịch.” Papa ôn nhu ôm hắn vào trong ngực, “Papa có Cường Cường a, papa chỉ cần có Cường Cường thì vĩnh viễn không bao giờ tịch mịch…”
Hắn gầm lên giận dữ như thế khiến Đỗ Nhược Phong nhìn hắn cứ như thể vừa tìm ra châu lục mới.
“Ha hả, xem ra Lăng đại thiếu gia nhà chúng ta thương yêu papa cũng phi thường nghiêm trọng à nha!”
“Không sai, tôi yêu papa thì sao? Toàn bộ thế giới đều biết tôi đây chính là chỉ yêu nhất một mình papa trên đời.” Lăng Cường không cam lòng tỏ ra yếu kém, trừng mắt nhìn y.
“Chẳng lẽ tôi đoán sai…” Đỗ Nhược Phong trong phút chốc chuyển qua cái ghế khác, ánh mắt thẳng tắp nhìn thẳng vào mặt hắn “Cậu không chỉ yêu papa, mà còn muốn chơi papa cậu nữa phải không?”
Lăng Cường nghe thấy thế giống như nhìn thấy quỷ trừng lớn mắt, trong lòng dường như tắc nghẽn không nói ra được tiếng nào.
“Cậu…cậu nói bậy…”
“Đừng nóng vội phủ nhận, cậu đừng nói với tớ từ trước đến giờ cậu chưa từng mộng qua được trên giường cùng papa đấy nhá!”
Lăng Cường lúc này thật sự hận rằng hắn không thể xóa sạch nụ cười đắc ý đểu cáng của tên trước mặt. Nhưng A Phong nói quả thật không sai, hắn thật sự đã từng mộng qua. Từ ngày ở trên sân thượng trường học xem qua “diễn xuất đặc sắc”, hắn mỗi đêm quả thật đều nằm mơ thấy cùng tình trạng. Chỉ bất quá A Phong đổi vai thành chính hắn, còn em trai của y thì đổi vai thành…Thật là khủng khiếp, thật là khủng khiếp, hắn lí nào trong đầu lại có ý tưởng nghịch lý tục tĩu đến mức đó chứ? Thật ghê tởm, hại hắn mấy ngày nay không dám nhìn thẳng vào mắt papa. Nếu như papa hắn mà biết, khẳng định không bao giờ…yêu mình nữa.
Tuy rằng cảnh cáo bản thân mình như vậy nhưng Lăng Cường mỗi lần thức dậy đũng quần đều ướt cả.
Hắn biết bản thân đã xuất tinh trong mơ.
Toàn bộ thế giới làm sao có ai biết được trong lòng hắn chỉ nghĩ tới ba mình mà lại có thể bắn tinh chứ?
“A Phong…cậu có nghĩ tôi biến thái không?”
Thấy mắt bạn mình uể oải, Đỗ Nhược Phong thất thanh cười to.
“Cười cái gì mà cười, cái thằng này, cười cái đầu heo ấy!” Lăng Cường giựt gối trên đầu bạn mình ném đi. “Anh em cậu đang buồn muốn chết, cậu còn cười được?”
“Có cái gì mà phiền não chứ, tôi làm việc luôn luôn có một tôn chỉ rất hay – muốn gì nhất định phải được.”
“Thế nếu không được thì sao?”
“Một vật gì đấy mà muốn cũng không được, thì sử dụng hết thủ đoạn đê tiện mà chiếm lấy, chỉ cần cậu thật tình muốn, nhất định sẽ có được trong tay.”