Nghịch Ái

Chương 5 :

Ngày đăng: 09:57 18/04/20


Editor: Phương Nam công tử



Beta-reader: Tử An tiên sinh



“Cường Cường, sắp muộn học rồi, làm sao con còn chưa rời giường nữa?”



Lăng Cường nằm trên giường không lên tiếng, tùy ý để ngón tay ưu mỹ thon dài ôn nhu chạm vào mình.



“Để papa nhìn xem, con khó chịu chỗ nào à?”



“Ba đừng lo cho con!”



“Papa làm sao có thể không lo cho con được? Mấy ngày nay con đều ăn rất ít, ngay cả món thường ngày con thích ăn nhất đều không đụng đến, papa còn đang lo lắng có phải hay không bao tử con có vấn đề, đang suy nghĩ muốn đưa con đến bệnh viện của papa kiểm tra tổng quát.”



“Con không bệnh con không bệnh! Ba tránh ra, đừng đụng con!”



“Hảo hảo, Cường Cường của chúng ta không bệnh không bệnh. Vậy Cường Cường là có cái gì phiền não sao? Có thể nói cho papa không?”



“Phiền não của con căn bản ba giải quyết không được đâu, nói cho ba cũng vô ích.”



“Sẽ không đâu mà, Cường Cường có chuyện phiền não gì chăng nữa, papa cũng nhất định ra sức nghĩ cách giải quyết giùm cho. Con mau nói cho papa có được hay không?”



“Con muốn chết.”



“Cái gì?”



Sắc mặt papa thoáng cái trở nên trắng bệch.



“Con nói con muốn chết!”



“Papa không cho phép con nói bậy!”



Một cái tát thật mạnh vào mặt y.



Theo trí nhớ Lăng Cường đến nay, đây là lần đầu tiên papa đánh y.



“Ba đánh chết con luôn đi! Thực sự con cũng không còn mặt mũi sống ở trên đời này nữa!” Nước từ viền mắt ào ạt chảy xuống, Lăng Cường đau lòng gào khóc.



“Cường Cường đừng khóc! Cường Cường đừng khóc! Là papa không tốt, papa không nên đánh con. Con tha thứ cho papa được không?”



Thấy papa tay chân luống cuống, Lăng Cường lập tức nhào vào lòng hắn khóc lóc.



“Papa, con biết ba thương con, nhưng con thực sự muốn chết. Mỗi ngày con đều ăn không ngon ngủ không yên, sống cuộc đời còn thống khổ hơn so với chết đi, ba dứt khoát để con được chết đi. Ô…”



“Con không được nói chết chóc! Con chết rồi thì papa làm sao bây giờ? Cường Cường là tâm can bảo bối của papa, là cốt nhục duy nhất của papa a! Cường Cường ngoan, con có phiền não gì mau nói cho papa, papa dù phải liều mạng cũng nhất định giải quyết cho con có được không?”



“Papa, nếu như con nói cho ba, ba không được coi thường con nga…”



“Ngốc à, papa làm sao có thể coi thường Cường Cường của ba chứ?”



“Vậy được rồi, con nói cho ba… Con… Mỗi buổi tối con đều nằm mơ…”



“Nằm mơ? Cường Cường mơ cái gì vậy?



“Con mơ tới… Mơ tới…”



“Mơ tới cái gì thế? Cường Cường không phải sợ, mau nói cho papa.”



“Con mơ tới… Mơ tới có người… Cùng con làm tình…”



“A?”



Biểu tình khiếp sợ của papa làm Lăng Cường phi thường đau khổ.



“Con biết papa nhất định sẽ coi thường con mà! Sớm biết vậy con đã không nói cho ba!”



“Không phải không phải mà, papa không có coi thường Cường Cường! Papa chỉ là ngạc nhiên thôi.”



“Gạt người, nhất định ba nghĩ con là biến thái đúng không?”



“Cường Cường làm sao lại là biến thái chứ, đàn ông ai cũng có loại mộng xuân này, đây là rất bình thường, Cường Cường không nên lo lắng.”



“Thật vậy chăng? Papa không có gạt con?”



“Papa không có gạt con đâu.”



“Vậy biểu tình trên mặt ba vì sao kỳ quái như vậy?”



“Papa chỉ là… Chỉ là nhất thời không thể ngờ… Ai… Cường Cường của ba nhưng cũng…”



“Trưởng thành một chút cũng không tốt! Mỗi lần từ trong mộng tỉnh dậy con lại cảm thấy hảo trống rỗng nga…”



“Ban ngày Cường Cường có thể vận động nhiều một tí, như là chơi bóng rổ, bơi a, có vậy thì buổi tối mới cảm giác trời nhanh sáng hơn.”



“Con rất ghét ba dùng giọng điệu bác sĩ mà nói! Con là con trai ba, không phải bệnh nhân của ba!”



“Không phải thế, Cường Cường, papa không có ý này.”



“Con mặc kệ! Papa, ba giúp con tìm một cô gái tới có được không? Con muốn làm! Con hảo muốn làm!”



“Con nói cái gì…?!”



“Đàn bà! Con muốn tìm đàn bà!”




“A…” Lăng Cường phát ra một tiếng thở dài kích động.



Nụ hoa nhỏ màu hồng phấn hoảng hốt mà gắt gao khép kín, Lăng Cường đến gần phía trước, thoáng cái vươn đầu lưỡi liếm lên, liều mạng muốn cho hoa huy*t papa nở rộ giữa môi mình.



“A a —— không nên —— Cường Cường không nên như vậy —— thật đáng sợ —— thật đáng sợ —— ô… Papa tự nhiên thấy kỳ quái quá… Ba không thích như vậy… Van cầu con không nên liếm nữa mà… A a —— “



Papa thét chói tai mà giãy dụa cái mông muốn tránh né đầu lưỡi y xâm phạm, nhưng thịt huyệt toả ra mùi vị *** mỹ lại không chiều lòng người, đã sớm thành thật mở ra cho thằng con.



Lăng Cường vừa nhìn thấy liền tận dụng thời cơ ngay, lập tức tiến quân thần tốc, thoáng chốc đem cả đầu lưỡi đẩy vào ——



“A a —— đừng mà —— “



Đầu lưỡi Lăng Cường mới liếm vài cái lên thịt huyệt vừa ướt vừa nóng, papa liền thét chói tai mà bắn tinh luôn ——



“A a —— papa phải ra —— “



Thịt huyệt điên cuồng co quắp kẹp chặt đầu lưỡi Lăng Cường, đại lượng dung dịch ngọt ngào ồ ồ chảy vào môi y, làm Lăng Cường mút mát một cách cơ khát.



Đến khi Lăng Cường ăn uống no đủ thì, nửa người trên của papa đã mềm nhũn ngã vào trên giường, không nhúc nhích, chỉ có cái mông là vẫn còn vểnh cao.



Vừa hài lòng vừa kiêu ngạo mà vuốt ve hai chân mỹ lệ thon dài dưới thân, Lăng Cường ôm lấy vòng eo mềm dẻo của papa, côn th*t cứng rắn để ở thịt huyệt bị y liếm còn chưa kịp khép lại, một phát động thân, liền không lưu tình chút nào mà hung hăng đẩy vào ——



“Ô a ——” papa rên lên đầy bi thảm, hai tay liều mạng nắm chặt drap giường.



“A a —— papa —— con cuối cùng cũng vào được thân thể ba rồi —— a a —— sướng chết mất thôi ——” Lăng Cường hung tợn đong đưa thắt lưng, để côn th*t cương cứng đến nổ tung của mình điên cuồng ra vào thịt huyệt vừa nhỏ vừa chặt của papa ——



“Ô… Không… Cường Cường… Rút! Mau rút! Van cầu con, không thể, chúng ta không thể như vậy a ——” papa càng không ngừng khóc lóc cầu xin y.



“Có thể mà! Hô… Hô…” Lăng Cường thở hổn hển điên cuồng tiếp tục cắm rút, hưởng thụ khoái cảm *** mỹ khó có thể hình dung, “Vì sao không thể? Con yêu ba, papa, con yêu ba a —— “



“Ô… Không được… Không được… Đây là loạn luân… Chúng ta không thể như vậy a… Ô…”



“Láo lếu!” Lăng Cường đưa tay ra phía trước một phát nắm lấy côn th*t papa, “Nếu như không được, vì sao papa lại cứng hả? Ba cũng mê chết con chơi ba như thế, đúng không?”



“Ô… Không có… Papa không có…” Papa khóc lóc, liều mạng lắc đầu.



“Ba lại gạt con, papa không phải từ nhỏ đã dạy con luôn phải nói năng thành thật sao?”



Lăng Cường banh mông papa ra, thấy thịt huyệt nho nhỏ kia bị côn th*t siêu lớn của mình căng chặt mà chảy ra một ít tơ máu, tuy rằng y có hơi áy náy, nhưng đây chính là một loại khoái cảm độc chiếm dục được thỏa mãn đầy đủ.



“Papa đã là người của con rồi, trinh tiết cái mông ba đã bị con cướp đi rồi, từ nay về sau ba không bao giờ có thể để cho người khác rờ ba một chút, nghe chưa?”



Papa chỉ khóc, không có trả lời.



Lăng Cường không có được đáp án nhất thời tâm phiền ý loạn, y tức giận mà đâm chọc lung tung trong cơ thể papa, chơi papa mình đến không thở nổi, chỉ có thể liều mạng cầu xin tha thứ.



“A a —— hảo sâu hảo sâu a —— tha ba tha ba đi mà —— Cường Cường —— papa sắp chết —— “



“Nói mau a! Papa, nói ba là của con, nói mau!” Lăng Cường quyết định xuất ra ngón đòn sát thủ, y cầm lấy đỉnh thịt heo bổng của hắn, bắt đầu ra sức chà xát.



“A a —— người cứu mạng a —— không nên đùa nơi đó —— a a —— ba nói ba nói —— Papa là của con! Papa là của con! A a —— ba muốn chết —— Cường Cường —— “



“A a —— papa không nên cắn chặt như thế a a —— không được con muốn bắn —— con trai của ba muốn bắn cho ba —— papa —— “



“A a —— trời ạ —— “



Papa giãy dụa cái mông một cách *** đãng hùa theo cuồng loạn cắm rút không có quy luật, sau khi y đâm phát cuối cùng, hai người phát sinh tiếng thét chói tai thật dài, cùng nhau đạt được cao trào tuyệt đỉnh ——



Vào ngày ấy, Lăng Cường không có đi đến trường, từ đó suy ra, papa thân yêu của y cũng bị y chơi cho không xuống giường được, ngay cả hơi sức để gọi điện thoại xin nghỉ cũng không có.



Từ hôm ấy đến nay, Lăng Cường hễ cứ về nhà là đè papa ra, mặc kệ là ở phòng khách, nhà bếp hay nhà WC, mặc kệ papa mình đang gọi điện thoại, nấu ăn hoặc đi vệ sinh, chỉ cần y muốn, y sẽ bất cần mà tiến nhập trong thân thể khiến mình tiêu hồn thực cốt.



Y đã từng nghĩ rằng ngôi nhà này chính là thiên đường, hạnh phúc chỉ thuộc về hai cha con bọn họ sẽ vĩnh viễn duy trì liên tục…



Mãi đến ngày kia.



Người ba được y dùng toàn bộ sinh mệnh mà yêu say đắm điên cuồng đột nhiên không hề báo trước đẩy mình xuống thẳng địa ngục ——



Không ——



Mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, Lăng Cường cả người đều là mồ hôi lạnh.



Tuyệt vọng và oán hận trong mơ kia đủ để cho mình lần thứ hai chết đi, rõ ràng cứ như mới xảy ra hôm qua.



Nhưng y biết, chớp mắt một cái, cũng đã là mười năm.



Mười năm rồi.



Là mười năm địa ngục a…



Nước ứa ra từ hốc mắt khiến Lăng Cường chật vật nhắm mắt lại.



Y không phải không nghĩ tới cái chết, tuy nhiên cái cảm giác sống không bằng chết cuối cùng y cũng được thực sự nếm trải rồi.



Dường như y đã công khai tuyên bố với bạn tốt A Phong, khi người kia không chết trước, y tuyệt sẽ không chết.



Cái gì gọi là từ thiên đường rơi xuống địa ngục?



Cái gì gọi là sống không bằng chết?



Lăng Thanh Lam, hôm nay Lăng Cường tôi cũng muốn cho ông hảo hảo nếm thử!