Nghịch Tập

Chương 108 : Thông điệp cuối cùng

Ngày đăng: 20:20 19/04/20


Mấy ngày sau đó, Ngô Sở Úy giống như kiến trên chảo nóng, mỗi lần nhớ tới cảnh trong nhà vệ sinh liền nóng ruột bất an. Y cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp Khương Tiểu Soái, không chỉ thời gian rảnh không về phòng khám, mà ngay cả lúc đi khảo sát thi công ở gần đó cũng phải đi vòng.



Đã cách bảy ngày, lại là cuối tuần, Khương Tiểu Soái trải qua nhiều nghe ngóng, xác định Trì Sính sẽ không xuất hiện ở công ty, cuối cùng mới lê bước chân nặng nề đi thăm đồ đệ, lần này Ngô Sở Úy muốn trốn cũng không trốn được.



Suốt một buổi sáng, Ngô Sở Úy đều không ra khỏi phòng làm việc, vẫn luôn bị sư phụ giảng bài.



"Tôi nói này, cậu làm vậy là sao hả? Lâm thời thay đổi ý kiến cũng không nói một tiếng! Giờ hay lắm, tôi như tên ngốc lao vào nhà vệ sinh, còn thấy cảnh không nên nhìn như thế!"



Ngô Sở Úy bị nói đến mặt ủ mày ê, không đáp tiếng nào.



Khương Tiểu Soái nóng ruột đi qua đi lại trong phòng, sau khi đi vòng vài vòng, lại ngừng trước mặt Ngô Sở Úy.



"Còn nữa, sau khi xảy ra chuyện cũng không thèm thả rắm một cái, tôi gọi điện cậu cũng không nghe, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Đã thế lên QQ còn luôn chơi trò ẩn với tôi, cậu đó quên tôi có mật mã của cậu hả, có thể đăng nhập vào tải khoản của cậu?"



Cổ Ngô Sở Úy đã sắp kéo dài đến dưới gầm bàn.



Khương Tiểu Soái bừng bừng lửa giận, mấy hôm nay hắn cũng nghẹn muốn chết luôn, cả ngày ở phòng khám như một đứa con nít, đợi Trì Sính tìm đến báo thù. Kết quả lo lắng sợ hãi, khổ sở suốt bảy ngày, rốt cuộc lại chẳng có chuyện gì, hại mình còn bị dọa phát bệnh.



Trầm mặc hồi lâu, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng nghẹn ra được một câu.



"Không phải tôi không có mặt mũi gặp anh sao!"



Khương Tiểu Soái đấm mạnh vào lòng bàn tay, "Cái gì không có mặt mũi gặp tôi hả? Cậu và anh ta bên nhau là chuyện tốt mà! Tôi vui mừng còn không kịp nữa! Với trình độ thân mật của hai sư đồ chúng ta, thấy anh ta giúp cậu đi tiểu thì có là gì? Cho dù hai người bắn pháo trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không đỏ mặt!" Nói xong câu này liền đỏ mặt.



Ngô Sở Úy chống trán, vẻ mặt xoắn xuýt đau khổ.



"Mấu chốt là, hai chúng tôi không ở bên nhau."



Sắc mặt Khương Tiểu Soái biến đổi, đôi mắt đỏ bừng trừng Ngô Sở Úy: "Không phải? Tôi nói... cậu đùa với tôi đó hả? Mới tốt vài ngày đã chia tay rồi sao? Vậy không phải tôi đã nhìn uổng rồi sao? Chuốc lo lắng cả tuần, cuối cùng chẳng được tích sự gì?"



Nếu Trì Sính đến tìm tôi báo thù, mẹ nó tôi oan uổng cỡ nào hả!



Đương nhiên, câu này Khương Tiểu Soái không nói ra, sợ phá hoại hình tượng sư phụ anh minh vĩ ngạn của mình.



Ngô Sở Úy nói một câu càng chí mạng: "Hai chúng tôi chưa từng bên nhau."



Khi người ta tức đến một trình độ nhất định, thì sẽ không nổi giận nữa, Khương Tiểu Soái chính là như thế. Hắn phát hiện, Ngô Sở Úy và Trì Sính thật sự là trời sinh một đôi, càm ràm rầy rà không nói, tên này còn độc hơn tên kia. Uống hai hớp nước mát, dập tắt lửa trong lòng, đặt mông ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào Ngô Sở Úy.




"Hôm đó không phải tôi cố ý xông vào, tôi thật sự không cố ý mà, tôi thấy Ngô Sở Úy không ở phòng ngủ, phòng ngủ lại rối tung như thế, tôi sợ cậu ấy nghĩ không thông, cho nên tôi mới..."



"Bình thường hay giúp Ngô Sở Úy tính kế tôi lắm đúng không?" Lạnh lùng ngắt lời.



Khương Tiểu Soái sợ hãi, vội lắc đầu: "Không, không có, không phải... cậu ấy cũng không tính toán anh, với chỉ số thông minh của hai chúng tôi làm gì có bản lĩnh tính kế anh chứ?"



Ánh mắt giễu cợt của Trì Sính dừng lại trên mặt Khương Tiểu Soái, âm thanh không mặn không nhạt.



"Ngô Sở Úy uống say rồi, nằm trên xe nói bậy bạ, đều là cảm tạ đại ân đại đức của sư phụ."



Khương Tiểu Soái đổ mồ hôi đầy đầu, Đại Úy à, cậu làm nhiều chuyện thiếu đức như thế, má nó còn dám uống rượu? Lá gan không nhỏ đâu!



Đang nghĩ thế, trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng chất vấn.



"Cậu đang quen Quách tử?"



Thân hình Khương Tiểu Soái run lên, vội thanh minh: "Tôi không đồng ý với anh ta."



"Thật không thẹn là sư đồ, làm gì cũng giống nhau."



Khương Tiểu Soái vừa muốn mở miệng, cổ họng đã bị bóp chặt, lời lên tới môi lại thành tiếng ô ô, gương mặt trước mắt thoáng chốc trở nên âm trầm dọa người.



"Cậu tính kế tôi lâu như thế, chắc nên biết chuyện giữa tôi và Quách tử từ lâu, hễ là người cậu ta nhìn trúng, tôi đều sẽ xuống tay. Nhưng duy chỉ không hạ thủ với cậu, nguyên nhân trong lòng cậu tự rõ. Nhưng hiện tại không có, không có nghĩa sau này cũng vậy. Tôi nói thế, cậu hiểu rõ chưa?"



Khương Tiểu Soái cố gắng hít thở, gương mặt anh tuấn uốn éo biến dạng.



Tay Trì Sính lại bóp chặt, đưa ra thông điệp cuối cùng.



"Tôi chỉ cho cậu năm ngày, nghĩ biện pháp xóa tâm bệnh của cậu ấy, để cậu ấy cam tâm tình nguyện ở cùng tôi. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ hoàn toàn nản chí, hậu quả khi tôi nản chí chính là, trở về phương thức sống trước đây, tiếp tục thao người của Quách tử."



Trước mắt Khương Tiểu Soái lúc đen lúc trắng.



Trì Sính nhấn mạnh từng chữ, khích lệ bên tai Khương Tiểu Soái.



"Tôi tin, một sư phụ có thể khiến đồ đệ thành công dụ được tôi, khẳng định có thực lực này."