Nghịch Tập

Chương 109 : Liên tiếp xuất chiêu

Ngày đăng: 20:20 19/04/20


Khương Tiểu Soái không ngờ, một đời anh danh của mình, cuối cùng lại rơi vào kết cục tính toán đồ đệ.



Ngô Sở Úy gọi điện cho Khương Tiểu Soái không được, cho rằng di động của hắn chưa trả phí, cắn răng nạp cho hắn 30 tệ. Kết quả đến hội trường kinh doanh tra cứu, phát hiện số dư của hắn còn hơn 200, hối hận đến xanh cả ruột. Không liên hệ được với Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy cũng rất lo lắng, hiện tại là thời kỳ mẫn cảm, có chút gió thổi cỏ lay cũng phải để tâm nhiều hơn.



Chiều hôm đó, Ngô Sở Úy lái xe hơn một tiếng, cuối cùng cũng đến phòng khám.



Kết quả, cửa phòng khám khóa chặt, Khương Tiểu Soái không đi làm.



Hôm nay là thứ hai, không có lý do nào lại nghỉ cả!



Ngô Sở Úy lại gọi điện cho Khương Tiểu Soái, vẫn gọi không được, trong lòng thật sự nôn nóng, liền lái xe đến nhà hắn tìm. Thang máy dần lên cao, Ngô Sở Úy đột nhiên ngửi được khí tức nồng đậm của Trì Sính, khí tức này rất đặc biệt. Mùi vị trên thân người vốn không hề mãnh liệt, nhưng hễ là nơi hắn từng đi qua, luôn sẽ giữ lại khí tức thuộc về hắn.



Hơn nữa, chỉ có y có thể cảm giác được.



Đang nghĩ thế, cửa thang máy mở ra.



Cửa nhà Khương Tiểu Soái không khóa, Ngô Sở Úy trực tiếp đẩy cửa vào, trong phòng bốc đầy mùi rượu. Ngô Sở Úy nhớ rõ, Khương Tiểu Soái sống rất điều độ, cho nên rất ít dính vào rượu. Đứng ở cửa gọi một tiếng, không có người đáp, trong lòng nghi hoặc, đi vào mấy phòng cũng không thấy Khương Tiểu Soái, cuối cùng phát hiện hắn ở trên ban công.



"... Tôi nói này, sao anh lại chạy đến đây?" Ngô Sở Úy kinh ngạc.



Bên cạnh Khương Tiểu Soái là một đống chai rượu, đều là tạm thời lượm về, trên thực tế miệng chỉ từng chạm vào cái chai đang cầm trong tay. Con mắt đỏ ké, ánh nhìn rời rạc, cuối cùng di chuyển lên mặt Ngô Sở Úy. Nhìn chằm chằm y một hồi, giơ bình rượu lên, cười gào to, "Anh em, uống chung này!"



Đã quen nhìn dáng vẻ phong lưu tiêu sái của Khương Tiểu Soái, thấy hắn như thế này thật sự chịu không nổi.



Thế là Ngô Sở Úy đi tới giật lấy bình rượu của Khương Tiểu Soái, cưỡng ép kéo hắn vào nhà, ấn lên giường đắp chăn lại. Kết quả, Ngô Sở Úy vừa ra khỏi phòng, Khương Tiểu Soái lập tức ngồi dậy, bắt đầu ném đồ trên tủ đầu giường, vừa ném vừa đau lòng. Má ơi! Đợi hai người tốt rồi, nhất định phải bồi thường cho gia đây tiền mừng đó!



Ngô Sở Úy nghe động tĩnh, lập tức vòng ngược về.



Khương Tiểu Soái vùi đầu trong chăn, bả vai co giật.




Ngày hôm sau, sóng yên gió lặng, cả ngày Trì Sính không lộ mặt, Ngô Sở Úy hưởng thụ cuộc sống hiếm khi không có ai "đòi nợ". Buổi tối tắm xong, thoải mái nằm trong ổ chăn, ngủ một giấc mỹ mãn.



Sáng ngày thứ ba, Ngô Sở Úy ngồi trước máy tính xác minh đơn đặt hàng, Khương Tiểu Soái gọi điện đến.



"Tôi nói này, Đại Úy, cho cậu biết một tin vui, bảo đảm vui chết cậu."



Ngô Sở Úy rất hứng thú: "Chuyện vui gì?"



"Quách tử nói với tôi, chàng rắn đó của Trì Sính còn ba ngày nữa sẽ về nước."



"Chàng rắn nào?" Trong giọng điệu làm như vô tâm của Ngô Sở Úy có xen tạp vài phần căng thẳng.



Khương Tiểu Soái hưng phấn nói: "Cậu nói xem là chàng rắn nào? Nguyên phối của Trì Sính đó! Chính là anh đẹp trai họ Uông đã khiến Trì Sính mong nhớ sáu năm, vì anh ta mà không tiếc trở mặt với anh em của mình! Hôm qua tôi thấy ảnh chụp chung thời còn đi học của ba người họ tại chỗ Quách tử, cái tên Uông Thạc đó có tướng mạo, chậc chậc... không thể nào hình dung, đẹp cực kỳ!"



Sắc mặt Ngô Sở Úy tối tăm, "Anh ta trở về thì thế nào?"



"Cậu nói đi? Nguyên phối của người ta đã trở về rồi, còn có công sức để ý đến chúng ta sao? Như vậy, Trì Sính mất hứng thú với cậu, cũng sẽ không tìm tôi gây phiền toái. Hơn nữa Quách tử cũng có một chân, nói không chừng cũng lôi được anh ta đi, vậy tôi sẽ được giải phóng triệt để, cậu nghĩ xem, đây là một mũi tên bắn ba con chim đó! Đi đâu tìm chuyện tốt như vậy nữa chứ?"



Ngô Sở Úy cố gắng nhếch môi lên, cười hết sức giả tạo.



"Vậy thì tốt rồi."



"Đại Úy, cậu nói xem hai chúng ta có phải rất may mắn không?"



Ngô Sở Úy máy móc đáp: "Phải."



Bên kia vui sướng ngâm nga, Ngô Sở Úy dường như không nghe thấy, y vẫn để di động ở bên tai, đợi khi hoàn hồn lại thì bên kia đã không còn tiếng động.