Nghịch Tập

Chương 112 : Tiếp tay làm việc xấu

Ngày đăng: 20:20 19/04/20


Qua rất lâu, Ngô Sở Úy mở miệng.



"Anh là của tôi."



Đôi mắt quét sạch ngàn quân của Trì Sính thoáng chốc trở nên dịu dàng, hai tay nâng má Ngô Sở Úy, cười trầm hai tiếng, vững vàng mở miệng: "Là của cậu."



Ngô Sở Úy lại bá đạo thêm một câu: "Anh không thể thao anh ta!"



Trì Sính dán miệng vào tai Ngô Sở Úy, khí tức thô kệch.



"Không thao cậu ta, chỉ thao cậu."



Vừa muốn có động tác tiếp theo, Ngô Sở Úy lại nghiêm túc ngăn cản, mở miệng cường điệu lần nữa.



"Khi anh thao tôi cũng không được nhớ đến anh ta."



Thằng nhóc này hôm nay sao nhiều lời như thế chứ?



Trì Sính bắt đầu khó hiểu: "Khi tôi thao cậu nghĩ đến cậu ta làm gì?"



"Trong lòng anh tự biết rõ! Tôi cảnh cáo anh, người ta dù có tài cũng không còn quan hệ với anh nữa, từ nay về sau bên tai anh chỉ có tiếng ca mỹ diệu của tôi. Thân thể người ta có tốt anh cũng đừng mong nhớ, vết thương ở cổ và ngực tôi mới là thứ anh phải quan tâm. Anh ta dù có can đảm cũng là chuyện của anh ta, anh không thể lấy thiếu tiết tháo của người khác làm tiêu chuẩn, bóp méo tự tôn tự ái của tôi theo khuôn khổ..."



Từ những lời cảnh cáo hoàn toàn không hiểu nổi này, Trì Sính nhìn ra được một chuyện, Khương Tiểu Soái không chỉ nhiều chuyện, hơn nữa còn là kẻ cuồng ảo tưởng.



Không muốn phá hoại không khí tốt đẹp, Trì Sính lại kéo chủ đề về, tay nắm lấy hai gò thịt trên mông Ngô Sở Úy, cố ý hỏi: "Sao lại đồng ý để tôi thao rồi?"



Ngô Sở Úy cúi đầu gảy ngón tay, giọng nói trầm nén.



"Tôi không nói."



Trì Sính bị dáng vẻ của Ngô Sở Úy chọc cho ngứa ngáy, xoa nắn mông y, lại hỏi: "Vậy cậu nói cái gì rồi?"



"Tôi chỉ nói anh là của tôi, cái khác không nói gì hết."



Trì Sính hỏi sát: "Vậy cậu là của tôi sao?"



Ngô Sở Úy cảm thấy nói với đàn ông những lời này đặc biệt kỳ cục, nhưng lại không thể tránh né khí thế bức người của Trì Sính, chỉ đành không kiên nhẫn đáp một câu: "Anh nói vậy không phải phí lời sao?"



Tiếng cười phát ra từ ngực Trì Sính mang theo bá khí nuốt chửng mọi thứ, tay nhích dần vào bên trong hai mông, ánh mắt sắc bén nhìn kỹ mặt Ngô Sở Úy.



"Là người của tôi thì cũng phải có bằng chứng, xã hội hiện nay, không có bằng chứng làm sao được? Trong tay cậu không giữ tấm chứng nhận Trì Sính là của tôi, tương lai tôi chạy rồi, cậu đi đâu mà tìm?"



Ngô Sở Úy hừ lạnh một tiếng, "Chạy vừa hay, tôi lại đi tìm người khác đăng ký."



Trì Sính đưa tay túm mạnh cổ áo Ngô Sở Úy, ném lên sô pha bên cạnh, đè lên hôn.



"Tên nào chán sống rồi dám dụ người của Trì Sính tôi?"




Ngô Sở Úy thanh giọng, nhắc nhở: "Từng câu từng chữ của anh, đều có thể đưa về tai sư phụ của tôi."



Quách Thành Vũ cười gằn trong lòng, đồ đại ngu ngốc! Đã bị người ta bán rồi, còn giúp người ta trả giá.



"Tìm chỗ nào nói chuyện đi." Quách Thành Vũ vỗ vai Ngô Sở Úy nói, "Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, bất kể nói sao, hai chúng ta cũng coi như có một lúc tốt đẹp. Mơ hồ theo người khác như thế, cũng phải giải thích cho tôi chứ?"



Tôi lúc nào thì có lúc tốt đẹp với anh hả? Ngô Sở Úy mơ hồ lên xe của Quách Thành Vũ.



Trên đường, Ngô Sở Úy hỏi Quách Thành Vũ: "Hôm nay Uông Thạc về, anh không đi đón sao?"



Quách Thành Vũ ném qua ánh mắt quái dị: "Cậu ta về? Sao tôi không biết?"



"Anh đừng đùa!" Ngô Sở Úy cười chế nhạo, "Chuyện anh chính miệng nói cho Tiểu Soái, hiện tại còn giả ngốc với tôi?"



Quách Thành Vũ hiểu ra, lập tức cười gằn một tiếng.



"Nếu tôi nói tôi và Khương Tiểu Soái cả tuần rồi không gặp, cậu tin không?"



Ngô Sở Úy nghĩ cũng không nghĩ đã nói: "Không tin."



Quách Thành Vũ vỗ gáy Ngô Sở Úy, quả nhiên đủ ngay thẳng đủ chọc người thương.



Qua một lúc, ánh mắt Ngô Sở Úy động động, nghiêng đầu nhìn Quách Thành Vũ.



"Lẽ nào không phải anh nói Uông Thạc đặc biệt có tài, nhạc khí trung tây gì đều tinh thông, còn biết sáng tác bài hát nữa sao?"



Câu này vừa nói ra, Quách Thành Vũ và Lý Vượng đều cười.



"Nếu tôi nói với cậu, cậu ta hát chưa từng đúng điệu, cậu tin không?"



Ngô Sở Úy vẫn là hai chữ đó: "Không tin."



"Lúc trung học Uông Thạc chính là vận động viên cấp một quốc gia, chuyện này cũng là anh cho Tiểu Soái biết đúng không?"



Quách Thành Vũ cười nói: "Nếu tôi nói, ngay cả một ngàn mét cậu ta cũng không chạy nổi, cậu tin không?



Ngô Sở Úy vẫn lắc đầu.



"Vậy người lên giường với anh ta một lần, hồi tưởng lại sáu năm, phải là anh không?"



Trong xe chìm vào yên tĩnh, một lúc sau, một giọng nói xa xăm vang lên.



"Nếu tôi nói, tôi chưa từng lên giường với cậu ta, cậu tin không?"



Ngô Sở Úy: "..."