Nghịch Tập

Chương 113 : Tôi chê anh bẩn

Ngày đăng: 20:20 19/04/20


Quách Thành Vũ dẫn Ngô Sở Úy đến một câu lạc bộ khiêu vũ, ban ngày ở đây rất yên tĩnh, chỉ có vài nhân viên phục vụ đi qua đi lại trong các phòng riêng. Quách Thành Vũ hiển nhiên là khách quen ở đây, vừa vào không bao lâu, đã có nhân viên phục vụ tích cực đến chào hỏi.



Ngô Sở Úy và Quách Thành Vũ vào một phòng riêng, một nam phục vụ lẳng lơ cũng theo vào, lúc có lúc không cọ lên người Quách Thành Vũ, hàm ý trêu chọc rất rõ ràng.



Ngô Sở Úy dù sao cũng là thẳng nam, thấy cảnh này, trong lòng ít nhiều cũng thấy chán ghét.



Quách Thành Vũ ở trước mặt Ngô Sở Úy vẫn coi như chú ý hình tượng, cảnh cáo nam phục vụ lẳng lơ kia rất rõ ràng.



"Hôm nay thành thật chút cho tôi, tôi đến để nói chuyện."



Nhóc kia cũng rất nghe lời, nói không ồn là không ồn.



"Anh thường xuyên đến đây à?" Ngô Sở Úy hỏi.



Quách Thành Vũ uống rượu, hờ hững nói: "Không đến thường xuyên như Trì Sính."



Câu này lập tức chọt trúng chỗ ngứa của nhóc lẳng lơ kia, liền vội vã nghe ngóng với Quách Thành Vũ: "Đúng rồi, Trì thiếu sao lâu như vậy chưa đến? Gần đây anh ấy bận cái gì sao? Em nhớ anh ấy muốn chết rồi."



Quách Thành Vũ cố ý hỏi: "Cậu lại thiếu thao hả?"



Nhóc lẳng lơ cười không chút liêm sỉ: "Đúng vậy! Anh về nói cho Trì thiếu, mông em ngứa, bảo anh ấy mau đến thao."



Rượu trái cây trong miệng Ngô Sở Úy phun đầy đất.



Không bao lâu, Quách Thành Vũ nhận được một cuộc điện thoại ra ngoài, bên trong chỉ còn lại Ngô Sở Úy và nhóc lẳng lơ kia. Nhóc lẳng lơ ngồi gần đó nhìn y cười cười, thấy y không có ý bài xích rõ ràng, rất nhanh liền dính qua.



"Anh là thẳng à?"



Ngô Sở Úy kéo cánh tay đang gác trên chân ra, mặt không biểu cảm nói: "Phải."



Nhóc lẳng lơ bĩu môi, "Chưa từng làm với nam sao?"



Ngô Sở Úy không muốn trả lời vấn đề này, nên hỏi ngược lại cậu ta.



"Trước kia Trì Sính luôn đến nơi này sao?"



Nhóc lẳng lơ gật đầu: "Có một thời gian ngày nào cũng đến, tối còn ở lại đây."



Trong lòng Ngô Sở Úy đã có hiểu biết rõ ràng, truy sâu vào quá khứ của Trì Sính, chắc chắn là tự tìm không vui, nhưng vẫn không nhịn được muốn nghe.



"Anh ta đến đây chơi cái gì?"



"Chơi người đó! Lẽ nào còn thật sự đến đây ca hát khiêu vũ sao!"
"Đi đâu vậy?" Xoa cằm hỏi.



Ngô Sở Úy hung tợn hất tay Trì Sính ra, quay người vào phòng ngủ. Trì Sính kéo Ngô Sở Úy lại, ấn chặt lên tường, bá đạo hôn lên. Hiện tại trong lòng hắn đang nổi lửa, trên người cũng có lửa, cả người giống như quả cầu lửa, cần có một người giúp hắn tiết hỏa.



Kết quả, người này không những không phối hợp, còn hất một thùng dầu lên người hắn.



"Đừng chạm vào tôi." Ngô Sở Úy cứng rắn nói



Trì Sính hít thở rất nặng nề: "Tại sao? Trách tôi tối qua không về?"



"Tôi chê anh bẩn!" Ngô Sở Úy nói.



Con mắt Trì Sính giống như bị người ta đâm hai nhát dao, lửa giận và ánh máu trộn lẫn tạo nên màu đỏ nồng đậm.



"Cậu nói gì?"



Ngô Sở Úy nhấn mạnh từng chữ, không mang theo bất cứ do dự nào.



"Tôi – chê – anh – bẩn."



Trì Sính suýt nữa không thở nổi, Ngô Sở Úy thầm đâm cho hắn một nhát, chọc đến ba hắn, chuyện này hắn còn chưa tính toán với Ngô Sở Úy đâu, kết quả Ngô Sở Úy lại buông một câu hung tàn trước.



Chê – tôi – bẩn?



Ba chữ này mang đến chấn động cho Trì Sính không phải một câu nữa chữ có thể hình dung, tính ra không phải là chữ "bẩn" này, mà chính là chữ "chê" đó, ai dám nói với Trì Sính?



Nhưng Ngô Sở Úy lại dám, cho dù sau khi nói xong bị người ta vặn gãy cổ, y cũng phải nói.



"Tiểu Thiên ở phòng số 6 trong câu lạc bộ khiêu vũ Hào Đế nhờ tôi chuyển lời cho anh, mông cậu ta ngứa, bảo anh mau qua thao."



Trì Sính đè đầu Ngô Sở Úy lên tường, hai ánh mắt âm hàn đâm thẳng vào con ngươi của y.



"Cậu còn cần phải đến đó điều tra tôi sao? Hiện tại tôi có thể thẳng thắn cho cậu biết, tôi không cần biết tôi từng chơi bao nhiêu người, lên bao nhiêu giường. Có người bị tôi thao hưng phấn quá độ, tinh thần thất thường, hiện tại còn đang nằm ở bệnh viện, cậu có muốn đi xem không? Quá khứ của tôi chính là dơ bẩn như thế, bản chất của tôi chính là hung hiểm tàn bạo như thế. Cậu có tiếp nhận hay không, tôi đều là một người như thế!"



"Vì cậu là người xem cái gì cũng không sao cả, vì cậu là Đại Bảo, cho nên cậu hối hận không kịp rồi."



Ngô Sở Úy căng cứng, cuối cùng bạo phát.



"Mẹ nó nếu tôi hối hận thì còn mắng làm gì nữa? Nói anh hai câu thì thế nào? Anh làm những chuyện bẩn như thế, không nên bị mắng sao? Trong lòng tôi không vui nên muốn nói: Tôi chê anh bẩn, tôi chê anh bẩn, tôi chê anh bẩn!"



Binh một tiếng, đóng cửa trước mặt Trì Sính.