Nghịch Tập

Chương 130 : Còn nói không phải đến để khoe khoang?

Ngày đăng: 20:21 19/04/20


Sáu giờ tối, trời đã tối đen, Khương Tiểu Soái nhìn ra ngoài, lầm bầm: "Chắc Trì Sính đã tan ca rồi nhỉ?"



Ngô Sở Úy nói: "Năm giờ đúng giờ tan ca."



"Vậy tính ra đã đến khách sạn rồi, đồng nghiệp nữ ở đơn vị của Trì Sính có không ít đúng không? Nhiều mỹ nữ vây quanh xum xoe nam thần của các cô ấy, cậu là người sở hữu nam thần, lúc này có suy nghĩ thế nào?"



Cuộn ống giấy đưa tới miệng Ngô Sở Úy.



Ngô Sở Úy nói như thật: "Tôi rất cảm tạ các cô ấy đã giúp tôi chia sẻ áp lực."



"Nếu không chỉ là áp lực, mà cả phương diện tài lực thì sao?"



Ngô Sở Úy hít mạnh một hơi, mặt nghẹn muốn xanh luôn.



"Vậy tất nhiên là tốt rồi, cầu còn không được mà!"



Khương Tiểu Soái cười rút ống giấy lại, vỗ vai Ngô Sở Úy nói: "Cậu ở đây trông nhà dùm tôi, tôi ra ngoài mua chút gì ăn, tối nay ăn cơm với cậu xong rồi mới đi." Nói xong khoác áo ra ngoài.



Ngô Sở Úy một mình ở lại phòng khám, bên ngoài là đường lộ, xe tới lui không dứt, đặc biệt náo nhiệt, nhưng trong lòng lại trống rỗng. Khương Tiểu Soái không nhắc còn hay, vừa nhắc y liền thật sự có chút hối hận.



Cầm di động lên, hơn nửa tiếng không có tin nhắn chưa đọc nào cả.



Chắc đã vào phòng rồi đi? Khẳng định có không ít nữ đồng nghiệp tiếp cận anh ta, hỏi anh ta: Anh có tình nhân không? Nếu Trì Sính nói không có, mấy cô nàng đó khẳng định sẽ nói: Lừa ai vậy? Chúng tôi không tin đâu, phạt anh uống một ly. Nếu Trì Sính nói có, họ nhất định sẽ nói: Tổn thương trái tim chúng tôi quá, phạt anh làm một ly.



Mấy ly rượu vào bụng, đói bụng đã nhiều ngày như thế, xung quanh toàn là thịt, có thể giữ nổi sao?



Nghĩ thế, Ngô Sở Úy lại gửi tin nhắn cho đồng nghiệp nữ của Trì Sính.



"Nếu Trì Sính uống nhiều làm bậy, cô liền quất anh ta!"



Xuất thần rất đáng sợ, nó sẽ khiến cho bạn khi gửi tin nhắn, chọn sai đối tượng gửi, thuận tay gửi tin nhắn vào số của người đó. Ngô Sở Úy làm chuyện ngu xuẩn này, đợi khi ý thức được, tin nhắn đã gửi đi rồi. Lúc này, y chỉ hận không thể lao ra ngoài bứt đứt cáp điện, ngăn cản tin nhắn này truyền đi.



Đáng tiếc, một giây sau Trì Sính đã nhận được tin nhắn này.



"Nếu Trì Sính uống nhiều làm bậy, cô liền quất anh ta!"



"..."



Lúc này Cương Tử đã thắng xe, Trì Sính bỏ di động vào túi áo, làm như không có gì bước vào phòng khám.



Ngô Sở Úy đang nôn nóng bất an, bóng dáng Trì Sính đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, nói không rõ là hoảng sợ hay vui mừng, tóm lại tim đập cực nhanh, nhưng lại cảm thấy bình ổn kỳ lạ.




Thao, còn nói không phải đến đây để khoe khoang?



Âm thầm mài răng, hai chân đá cửa, cơm tối bày lên bàn, tôi ăn một mình!



Một khi Khương Tiểu Soái cảm thấy nghẹn khuất, dạ dày sẽ đặc biệt tốt, hắn chưa từng nói với Ngô Sở Úy, hắn cũng từng có tháng năm trĩu nặng hơn một trăm ký, còn "huy hoàng" hơn Ngô Sở Úy lúc này nhiều.



Đang nhồm nhoàm ăn uống, nâng mắt lên, đối diện đột nhiên có một người ngồi, suýt nữa khiến Khương Tiểu Soái bị nghẹn.



Tôi thao, mẹ nó anh là quỷ quái từ đâu chui ra? Đi đường không có tiếng động gì hết.



Đôi mắt của Quách Thành Vũ quả thật giống như có ác quỷ ám thân.



"Tại sao bày thái độ này với tôi?"



Khương Tiểu Soái chẳng chút để tâm hỏi: "Thái độ gì?"



"Lạnh nhạt."



"Không phải tôi vẫn luôn như thế sao?"



Quách Thành Vũ dùng hai ngón tay nhẹ nhàng tách đôi đũa, nói: "Trước kia cũng lạnh, nhưng khác với cái lạnh hiện tại, cụ thể khác ở đâu, trong lòng cậu tự biết."



Khương Tiểu Soái hừ lạnh: "Anh nói thế, là vẫn chưa đoán ra ý đồ của tôi sao?"



"Bỉ nhân bất tài, còn mong bác sĩ Khương chỉ giáo."



Khương Tiểu Soái đáp trả rất dứt khoát: "Không rảnh."



Nói xong, cầm đũa muốn gắp đồ ăn, lại bị Quách Thành Vũ giữ chặt cổ tay, trong mắt lóe hàn quang, ngữ khí đột nhiên chuyển lạnh: "Anh đây là thấy người ta thân mật, trong lòng không thoải mái, đem tôi ra trút giận à?"



Quách Thành Vũ không hiểu gì cả: "Tôi thấy ai thân thiết?"



Khương Tiểu Soái quyết không tha: "Anh dám nói anh không phải theo xe anh ta đến đây?"



"Tôi ra ngoài vào giờ cao điểm tan ca, trên đường bị kẹt xe, tôi làm sao biết tôi đi theo xe nào?"



Khương Tiểu Soái ném đũa: "Bớt giả vờ với tôi đi!"



Quách Thành Vũ phát hiện, giữa hai người họ thật sự có hiểu lầm, hơn nữa hiểu lầm này hình như còn không nhỏ.