Nghịch Tập

Chương 142 : Đá tới đá lui

Ngày đăng: 20:21 19/04/20


Vốn dĩ, Ngô Sở Úy muốn trực tiếp đưa Mạnh Thao qua chỗ Quách Thành Vũ, nhưng nghĩ đến trạng thái hiện tại của Khương Tiểu Soái, lỡ đâu hắn vì niệm tình cũ, lại thả Mạnh Thao đi, vậy thì quá hời cho thằng này. Hơn nữa trực tiếp đưa cho Quách Thành Vũ, khẳng định hắn sẽ chỉnh gã đến chết, đến lúc đó mình có muốn ra tay cũng không còn cơ hội nữa.



Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định trước khi đưa cho Quách Thành Vũ, phải để mình trút giận cái đã.



Cho nên, trước phải giấu Mạnh Thao đi.



Giấu ở đâu đây? Ở nhà chắc chắn không được, Trì Sính thấy y lén giấu đàn ông, chắc chắn sẽ mất mạng. Xưởng mới xây tuy rằng rộng lớn, nhưng nhiều người phức tạp, Ngô Sở Úy lo lắng để lộ phong thanh. Chỗ tốt nhất chính là nhà kho dưới hầm của công ty, Trì Sính rất ít xuống đó, hơn nữa có một phòng lưu tài liệu là nơi rất kín đáo, giấu ở đó là thích hợp nhất.



Thế là, trực tiếp lái xe xuống hầm, lôi Mạnh Thao xuống, tha vào phòng lưu tài liệu.



"Buông tay ra, tao tự đi." Mạnh Thao lạnh lùng nói.



Ngô Sở Úy liếc nhìn gã: "Rất khí phách đó chứ..."



"Cho dù không khí phách, cũng ngán để mày chạm, tao có bệnh sạch sẽ, ghét nhất là đụng chạm cơ thể với người khác, đặc biệt là thứ hàng từng bị đàn ông khác thượng."



Mẹ kiếp! Còn ở đây chê tao bẩn?



Ngô Sở Úy buông Mạnh Thao ra, lùi lại hai bước, giơ chân đạp gã xuống. Mạnh Thao lộ vẻ tức giận, còn chưa kịp phản kháng, lại bị đá một cái, lần này gã bị đá lăn mấy vòng.



"Không phải mày không muốn tiếp xúc cơ thể với tao sao? Yên tâm, gia không dùng tay đụng mày, gia đá mày đi, cho đến khi mày vào được phòng lưu tài liệu, tao thao ba mày!"



Nói xong, Ngô Sở Úy cứ liên tục đá Mạnh Thao đến tận phòng lưu tài liệu.



"Mày cứ ngủ ở đây đi! Tao sẽ đúng giờ đưa nước đưa cơm cho mày, sẽ thường xuyên đến tìm mày tâm sự."



Nói xong, rầm một cái đóng cửa phòng lại.



Buổi trưa, Ngô Sở Úy ra ngoài ăn cơm, đặc biệt gói một phần mang về cho Mạnh Thao.



Mở cửa phòng lưu tài liệu, Mạnh Thao ngồi bên trong, sắc mặt âm trầm, mắt nhắm chặt, dáng vẻ lười để ý đến Ngô Sở Úy.



"Hề, anh bạn, ăn một ít đi!"



Ngô Sở Úy tốt bụng đặt túi đồ ăn vào tay Mạnh Thao.




"Đừng mở, lười nhìn gã."



Ngô Sở Úy khó hiểu: "Không mở cốp sau sao vác gã ra được chứ?"



"Vác gã ra làm gì?"



"Không vác ra sao để ở chỗ anh được?"



"Tôi có nói là muốn để gã ở chỗ tôi sao?" Quách Thành Vũ hơi híp đôi mắt xếch lại.



Ngô Sở Úy dựng mày lên, chỉ vào mũi Quách Thành Vũ hỏi: "Anh có ý gì đây?"



Quách Thành Vũ túm ngón tay của Ngô Sở Úy, cười nhẹ nói: "Tôi có ý gì cậu còn chưa nghe ra sao? Ở đây không nhận gã, cậu mang từ đâu đến thì chuyển về đó đi."



"Hê!" Ngô Sở Úy sắn tay áo lên, "Anh muốn gạt tôi đúng không? Vận chuyển miễn phí đến cho anh, anh còn muốn trả hàng! Tôi bất kể, anh không nhận tôi đi tìm Tiểu Soái! Dù sao người này tôi không cần nữa, thích cho ai thì cho!"



Vừa muốn xông vào, bị Quách Thành Vũ ôm chặt, không thể động đậy.



"Chuyện này cậu tuyệt đối không thể nhắc đến một chữ với Khương Tiểu Soái!"



Ngô Sở Úy tức giận trừng mắt nhìn Quách Thành Vũ, nghiến răng nghiến lợi: "Anh đen quá đó! Vì muốn sư phụ tôi dựa dẫm vào anh, anh lại che giấu anh ta, để anh ta sợ hãi lo lắng! Không được, tôi phải nói sự thật cho sư phụ biết..." Nói xong gào to vào trong, "Sư phụ, Tiểu Soái, Tiểu..."



Bị Quách Thành Vũ bịt miệng, tha ra mười mấy mét.



"Nếu cậu dám tiết lộ một chữ, có tin tôi vạch trần chuyện cậu là bạn trai cũ của Nhạc Duyệt không."



Vừa nghe câu này, Ngô Sở Úy liền xanh mặt.



"Anh thật âm hiểm!" Ngô Sở Úy mài răng, "Coi như tôi nhìn thấu anh rồi! Đợi trừ mối họa này rồi, cho dù anh muốn ở bên Tiểu Soái, tôi cũng sẽ ở giữa châm ngòi ly gián."



Quách Thành Vũ không chút để ý cười cười, "Cậu nên diệt trừ mối họa trong lòng mình trước đi! Cái đó không trừ, có thể châm ngòi ly gián hay không, không phải do cậu nói là được."



Ngô Sở Úy tức giận công tâm, nhưng không dám phun ra, chỉ có thể nén giận, lái xe về.