Nghịch Tập

Chương 143 : Gã đến chỗ tôi chính là một người chết

Ngày đăng: 20:21 19/04/20


Vừa cự tuyệt Ngô Sở Úy xong, Quách Thành Vũ đã ra lệnh cho Lý Vượng nhanh chóng bay đến Thượng Hải điều tra thông tin về Mạnh Thao.



"Người Thượng Hải bản xứ, năm nay ba mươi mốt tuổi, kết hôn năm hai mươi tám, lấy một người phụ nữ lớn hơn gã mười hai tuổi, chưa đến ba năm hôn nhân tan vỡ, hiện tại đảm nhận chức giám đốc thị trường của một doanh nghiệp nước ngoài." Quách Thành Vũ đọc lại một lần.



"Lấy vợ giàu thôi!" Lý Vượng cảm thán, "Vừa thấy đã giống đồ ăn bám rồi."



Sắc mặt Quách Thành Vũ tối tăm khó dò, ngón tay nhẹ gõ lên bàn, thờ ơ nói: "Chỉ vì điều này, không đến mức khiến Khương Tiểu Soái hận gã như vậy đi?"



Lý Vượng gật đầu đồng ý, "Vậy cũng đúng, G vì bị áp lực xã hội mà kết hôn rất nhiều, có gan công khai là thiểu số."



Quách Thành Vũ vẫn đợi Lý Vượng tiếp tục nói, kết quả Lý Vượng ngừng luôn tại đó.



Theo lý mà nói lần này Lý Vượng đến Thượng Hải điều tra, tốn không ít công sức, sử dụng rất nhiều mối quan hệ, không nên chỉ điều tra được một chút thứ vô nghĩa thế này. Quách Thành Vũ nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lý Vượng, liền biết đảm bảo không phải chuyện tốt.



"Tôi nghe nói trước khi Mạnh Thao kết hôn từng có một lần xung đột kịch liệt với Khương Tiểu Soái, lần xung đột này là dây dẫn cháy khiến họ cuối cùng chia tay và Mạnh Thao kết hôn chớp nhoáng."



Quách Thành Vũ nhìn chằm chằm Lý Vượng hỏi: "Cậu biết xung đột gì không?"



Sắc mặt Lý Vượng thoáng đổi, dưới ánh mắt áp bức của Quách Thành Vũ, vẫn thành thật gật đầu.



"Sau khi hai người xác định quan hệ, Khương Tiểu Soái vì muốn ở bên Mạnh Thao, đã về Thượng Hải sống bốn năm, trong lúc đó tình cảm của hai người luôn rất tốt đẹp. Cho đến trước hôm Mạnh Thao kết hôn, đột nhiên xảy ra một chuyện, chuyện này khiến Mạnh Thao nản lòng thoái chí với Khương Tiểu Soái, quả quyết vứt bỏ cậu ta, kết hôn với người vợ trước bây giờ."



"Nói một đống vô dụng!" Giọng Quách Thành Vũ trở nên sắc bén, "Mẹ kiếp tôi muốn hỏi cậu, rốt cuộc Khương Tiểu Soái bị sao, Mạnh Thao mới đá cậu ta đi!"



Ánh mắt Lý Vượng tối đi, gian nan mở miệng.



"Cậu ta... bị người luân phiên."



Ngay lúc đó vẻ mặt Quách Thành Vũ biến đổi thật lớn, nhiều năm nay, trừ cái hôm Quách Thành Vũ và Trì Sính chính thức quậy ầm lên, Lý Vượng từng thấy hắn biến hóa cảm xúc mãnh liệt thế này, thì lúc khác toàn chỉ là vẻ mặt thản nhiên.



Bầu không khí trong phòng tựa hồ bị rút sạch, không hiểu sao làm người ta khó thở.



Sau một hồi trầm mặc rất dài, Quách Thành Vũ lặng lẽ mở miệng.



"Lúc đó người tham gia vào có những ai?"



Lý Vượng hít sâu một cái, lấy ra một xấp tài liệu trong túi, đặt lên bàn.



"Toàn bộ ở đây không sót ai."
Cho dù bị sỉ nhục như thế, Mạnh Thao vẫn có thể ưỡn thẳng sống lưng nói.



"So với ở đây chơi trò uy phong, không bằng đi khuyên Khương Tiểu Soái quên tao đi, như vậy mới chân chính đả kích đến tao. Đáng tiếc, mày không có bản lĩnh đó."



...



Trì Sính cùng lãnh đạo ra ngoài quan sát, trở về không bao lâu, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ.



"Vào."



Một cô gái tươi cười bước vào, cô ta chính là cô gái tướng mạo bình thường mà hôm đó Ngô Sở Úy đến đón Trì Sính đã thấy ở trước cửa. Lúc đó cô ta lên cùng một chiếc xe với người đàn ông kia, người đàn ông đó chính là người đứng đầu của cục tài chính này, cục trưởng Lý. Cô gái này chính là con gái của cục trưởng Lý, Lý Chi Linh.



Từ sau khi gặp mặt Trì Sính, Lý Chi Linh đã nhờ vào thân phận mà luôn tìm cớ tản bộ một vòng.



Mỗi lần đều phải nói chuyện với Trì Sính vài câu, tuy không biểu thị rõ ràng, nhưng người có mắt đều nhìn ra được, vị thiên kim của cục trưởng nhìn trúng Trì công tử của họ rồi. Cho dù Trì Sính vẫn đối xử với cô ta không lạnh không nóng, Lý Chi Linh vẫn ôm thái độ lạc quan với sự phát triển quan hệ của họ.



"Làm gì thế?" Lý Chi Linh ngồi đối diện Trì Sính nhìn hắn chằm chằm.



Trì Sính đang lật xem tài liệu mà hôm đó hắn mất nửa đêm để in lại, mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên.



Lý Chi Linh chống cằm trêu chọc: "Anh cũng xem sách sao? Thật không ngờ đó."



Cô ta đã tốn mấy ngày để làm rõ thông tin về Trì Sính, không hổ là người trong danh môn, đã từng thấy nhiều thứ, sau khi biết về những sự tích ác liệt của Trì Sính, vẫn cho là hiện tượng bình thường. Chẳng qua mấy hôm nay nhiều lần đến thăm, mỗi lần Trì Sính đều xem sách, ngược lại khiến cô ta cảm thấy bất ngờ.



"Chẳng lẽ anh vì em nên muốn cải tà quy chính sao?" Lý Chi Linh hỏi.



Vấn đề nghịch thiên này, cuối cùng cũng khiến Trì Sính mở mắt lớn hơn, nhìn cô ta chăm chú trong nửa phút, không nói gì cả, vì không có gì để nói.



Lý Chi Linh lại hỏi: "Ba em nói cuối tuần muốn mời anh đến nhà ăn bữa cơm, anh có thời gian không?"



"Nói sau đi."



Đóng sách lại, cầm túi bỏ đi.



Sau đó, Lý Chi Linh lại đuổi theo, cùng lên thang máy với Trì Sính. Không ai dám đường hoàng đi theo Trì Sính như thế, chỉ có cô dám, cho nên cô cảm thấy Trì Sính có ý với mình, vì Trì Sính không đuổi cô đi. Trong mắt cô, Trì Sính chính là loại người đặc biệt khốc, ai tiếp cận hắn hắn sẽ dùng ánh mắt giết người đuổi người ta đi.



Thật ra, cho dù một đám phụ nữ chen vào thang máy, Trì Sính vẫn nên xem gì thì xem đó.