Nghịch Tập

Chương 153 : Trận chiến tuyệt đẹp

Ngày đăng: 20:21 19/04/20


Sáng hôm sau, Ngô Sở Úy gặp Lý Chi Linh, liền đưa cho cô một chiếc hộp gấm.



"Trì Sính bảo tôi đưa cho cô."



Lý Chi Linh lộ vẻ vui mừng, nhưng lập tức lại bĩu môi.



"Một chút thành ý cũng không có, quà sinh nhật sao lại nhờ người khác đưa giùm? Anh ấy không thể đích thân đưa cho tôi sao?"



Ngô Sở Úy hơi lấy làm khó xử: "Cái này... tôi đoán anh ta mắc cỡ đi. Cô nghĩ xem, thời gian này tôi là người liên lạc bắt cầu giữa hai người, dù sao còn một tầng cửa sổ giấy chưa đâm rách, cô cũng phải cho Trì Sính cơ hội biểu đạt thái độ chứ?"



Lý Chi Linh lập tức hiểu ám thị của Ngô Sở Úy, vui sướng nói: "Tối hôm nay tôi muốn tổ chức tiệc sinh nhật, đúng lúc mượn thời cơ này, anh nhất định phải nói Trì Sính đến dự."



Ngô Sở Úy xoa mày, "Chuyện này tôi thông báo không hay lắm đi?"



Lý Chi Linh nghĩ nghĩ: "Cũng đúng, vậy tôi đến đơn vị tìm anh ấy, chính miệng nói cho anh ấy biết."



Ngô Sở Úy không khỏi nghĩ, nếu Trì Sính không đồng ý đến dự tiệc, liền chứng minh hắn thật sự không có một chút suy nghĩ nào với Lý Chi Linh, vậy Ngô Sở Úy nhất định sẽ cố gắng hết sức có thể để khuyên hắn đi, sau khi chuyện thành cũng sẽ không tính toán gì với hắn nữa.



Giả dụ Trì Sính vui vẻ đồng ý, bất kể là xuất phát từ tình cảm cá nhân hay mặt mũi lãnh đạo, đều chứng minh hắn có một chút cố kỵ với Lý Chi Linh, ngày sau ắt trở thành mối họa ngầm. Tuy lấy những chuyện này đi trách Trì Sính thì có hơi gượng ép. Nhưng đối với Ngô Sở Úy chỉ mong tóm được điểm yếu của Trì Sính đến phát điên mà nói, đây đã là cơ hội tốt duy nhất có thể lấy ra để trừng trị Trì Sính, báo mối thù ngược đãi.



"Đúng rồi, anh đem cái này trả cho Trì Sính đi." Lý Chi Linh nói.



Ngô Sở Úy rất cảm kích với sự phối hợp của Lý Chi Linh, nha đầu này, càng lúc càng vào quỹ đảo rồi.



"Đúng, nếu cô muốn tổ chức lễ sinh nhật, món quà này tặng đi thế này sẽ trở nên không đủ thành ý."



Lý Chi Linh đỏ mặt: "Khi anh trả cho Trì Sính, nhất định phải nói, không phải tôi không muốn nhận, chỉ là hiện tại không muốn lấy. Đến lúc nào nên tặng, trong lòng anh ấy phải tự hiểu."



Ngô Sở Úy cười: "Yên tâm đi, anh ta không hiểu tôi cũng làm cho anh ta hiểu."



Chiều năm giờ, Ngô Sở Úy nhận được điện thoại của Trì Sính.



"Tối nay không ăn cơm chung với cậu rồi."



Ngô Sở Úy căng cứng người, hỏi: "Anh muốn đi đâu?"



"Sinh nhật bạn."



Nghe câu này, Ngô Sở Úy không còn hỏi thêm nữa, trực tiếp cúp máy. Cho dù đây là kết quả tốt nhất, vừa không cần y phải lãng phí mồm mép, còn có thể túm được điểm yếu có lẽ có của Trì Sính. Nhưng vừa nghĩ đến Trì Sính vui vẻ đồng ý như thế, trong lòng Ngô Sở Úy vẫn cảm thấy rất không thoải mái.



Nhưng, dù có không thoải mái cũng phải vực tinh thần dậy, dù sao đây là trận chiến cuối cùng.



Nhất định phải kết thúc cho thật đẹp.




"Chuyện gì vậy chứ? Không phải nói là Trì thiếu chủ động tặng sao?"



"Cậu nhìn gương mặt của Trì thiếu đi, giống muốn chủ động tặng sao? Ngay cả nhẫn anh ta cũng nói là không biết."



"A, hình như thật sự không rõ ràng như Linh nhi nói, lẽ nào?"



"Xuỵt... đừng nói bậy, cứ coi như không biết đi."



Lý Chi Linh không khống chế được cảm xúc bước lại chỗ Trì Sính, tức giận nói: "Trì Sính, anh có ý gì?"



Trì Sính sầm mặt vặn ngược: "Cô có ý gì?"



"Anh đã làm gì trong lòng anh tự biết rõ!" Lý Chi Linh chảy nước mắt trước mặt mọi người: "Không thích tôi, lúc trước cần gì phải nhận đồ tôi tặng anh? Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào giả dối như anh, giả dối!"



Trì Sính trực tiếp móc hai xấp tiền trong bóp đặt lên bàn, ung dung mở miệng: "Nhẫn tôi mua, còn lại cứ coi như tôi trả cho đồ ăn vặt cô đã mua cho tôi, nếu không đủ sau này bù thêm."



Lý Chi Linh tức giận dậm chân mắng chửi: "Trì Sính, anh dám gạt tôi, anh là đồ vô sỉ, tôi hận anh!"



Trì Sính không để ý đến cô ta, lạnh mặt đi qua đám đông, trước khi đi còn không quên chào cục trưởng Lý một tiếng.



Khi tất cả mọi người đều cho rằng Trì Sính sẽ gặp chuyện, không ngờ cục trưởng Lý lại chủ động đứng lên kéo tay Trì Sính, vẻ mặt áy náy nói: "Tiểu Trì à! Linh nhi nó là do chúng tôi chiều hư, cậu đừng để trong lòng."



Vợ cục trưởng cũng đầy xấu hổ, bà vẫn luôn ngồi cạnh cục trưởng Lý, màn những người đó lén lút chuyển hộp gấm bà thấy rất rõ, con gái của mình làm ra chuyện này, quả thật khiến họ không còn mặt mũi nào.



"Đúng vậy, con gái mà, ít nhiều gì cũng có lòng hư vinh."



Trì Sính không nói gì, đi thẳng ra khỏi cửa sảnh tiệc.



Lý Chi Linh vừa khóc vừa la: "Ba, anh ta ăn hiếp con ba cũng không quản sao?!"



Cục trưởng Lý xanh mặt: "Ba nên quản con thì có!"



"Ba, ba cũng cảm thấy con vô lý gây sự sao?" Lý Chi Linh hỏi.



"Ba cũng muốn tin con gái của mình, nhưng con chịu yên sao?" Nói đến chuyện này cục trưởng Lý liền nổi giận, "Chuyện về con dính lấy Trì Sính nhà người ta đã lan truyền ra hình ra dạng trong cục rồi, tạo nên ảnh hưởng xấu cỡ nào con biết không? Ba vẫn luôn nhịn không nhắc đến, con còn càng quậy càng không biết dừng..."



Lý Chi Linh bừng tỉnh nhận ra, đây là kẻ câm chịu thiệt.



"Ba cho con biết!" Cục trưởng Lý nghiêm giọng cảnh cáo Lý Chi Linh: "Sau này đừng mong bước vào cục nửa bước, nếu ba còn nghe thấy lời đồn thổi nào về con và Trì Sính, nhất định không bỏ qua dễ dàng."



Lý Chi Linh khóc la: "Yên tâm, ba muốn con đi con cũng không đi, đánh chết con cũng không đi!"