Nghịch Tập

Chương 154 : Đạo cao một thước ma cao một trượng

Ngày đăng: 20:21 19/04/20


Ngô Sở Úy về nhà trước Trì Sính một bước, trong lòng tuy có chút kích động, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ bình tĩnh lạnh nhạt. Tuy đã ăn tối rồi, nhưng khi về vẫn mua một phần, đặt trên bàn cơm, chậm rãi ăn, ra vẻ không có hứng.



Nửa tiếng sau, Trì Sính mới vào nhà.



Toàn thân tỏa ra mùi rượu nồng nặc, nhưng bước chân rất vững, ý thức cũng rất tỉnh táo.



Hắn về nhà liền vào phòng ngủ thay đồ, thay xong đứng ngoài ban công hút một điếu thuốc, thấy Ngô Sở Úy vẫn không ra, liền dập thuốc, bước vào phòng ăn.



Ngô Sở Úy nghe tiếng cửa vang, nghiêng đầu nhìn, không nói gì, lại quay đầu qua tiếp tục ăn.



Trì Sính ngồi đối diện Ngô Sở Úy hỏi y: "Trễ như vậy rồi mới ăn cơm?"



Ngô Sở Úy trầm mặc gật đầu, gắp một cọng rau bỏ vào miệng nhai hơn trăm lần, diễn vẻ nhạt nhão vô vị cực kỳ tinh tế.



Trì Sính nhìn chằm chằm y một hồi, ngữ khí vẫn ôn hòa.



"Trước đó làm gì?"



Ngô Sở Úy thờ ơ nói: "Đợi anh."



Trì Sính thấy Ngô Sở Úy mặt ủ mày ê, mềm lòng đưa tay qua, vuốt ve vài cái trên mặt y, nhận lấy sự bài xích rõ ràng của Ngô Sở Úy.



"Giận tôi sao?" Trì Sính tiếp tục hỏi: "Giận tôi chỉ lo đi ăn sinh nhật người khác mà không lo cho cậu?"



Vốn dĩ, trong lòng Ngô Sở Úy chẳng có một chút oán giận nào, mà còn trộm vui, kết quả Trì Sính nói thế, trong lòng liền thật sự trào lên chút vị chua. Đặt đũa xuống không ăn nữa, ném một bàn đồ ăn thừa lại cho Trì Sính, cất bước nặng nề trầm mặc yên lặng về phòng ngủ.



Tắm rửa xong lên giường, nằm quay lưng về phía Trì Sính, giữa hai người có thể chạy qua một chiếc xe lửa.



Toàn thân Ngô Sở Úy đều tỏa ra làn khí âm u, trưng cái vẻ thích kiếm chuyện đã làm chuyện xấu còn chối bây bẩy rồi đi hất chậu phân lên đầu người khác.



Một người thích kiếm chuyện, sau lưng nhất định có một người càng lợi hại hơn để mặc y kiếm chuyện.



Trì Sính chính là vị đó.



Hắn thò cẳng chân mạnh mẽ qua, gác lên eo Ngô Sở Úy, lòng bàn chân dừng trước bụng Ngô Sở Úy, móc mạnh. Ngô Sở Úy liền giống như cái chiếu, lăn lốc hai vòng, trực tiếp lăn vào lòng Trì Sính.



Trì Sính thò tay vào trong áo Ngô Sở Úy.



Ngô Sở Úy ra sức đẩy Trì Sính, trong mắt lộ ra hằn học.




"Cái này không phải anh nói là được." Ngô Sở Úy vui vẻ nghịch còng tay: "Thép nhập khẩu, trừ khi anh vặn gãy cổ tay, nếu không đừng mong thoát được."



Nói xong, ngón tay hung tợn đâm vào cửa động của Trì Sính.



Trì Sính hung ác nhe răng nanh: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng chơi lửa tự thiêu."



"Ha ha ha... cảnh cáo của anh còn có ý nghĩa sao?"



Trì Sính siết nắm đấm rôm rốp.



Ngô Sở Úy liếc nhìn hắn, đầy khí thế: "Không phải anh là tay đấm bốc cấp bảy sao? Hôm nay sao lại sợ hãi như thế? Có bản lĩnh anh vặn gãy còng tay đi, để tôi được mở rộng tầm mắt."



Còng tay vang lanh lảnh.



Ngô Sở Úy cười càng dữ, hoàn toàn không bận tâm Trì Sính giãy dụa, đưa tay lấy gel bôi trơn.



Rầm một tiếng, ngay cả mặt đất cũng muốn lay động.



Thân hình Ngô Sở Úy run rẩy kịch liệt, nghiêng đầu nhìn.



"Oa!!"



Y bị dọa suýt nữa rớt xuống giường, Trì Sính đã... đã ngồi dậy rồi!



Đôi môi tự mang máy phát điện lại bắt đầu run rẩy nhịp độ cao: "Anh... anh... anh..."



"Anh" nửa ngày cũng không nói được một câu trôi chảy.



Hai tay Trì Sính quả thật đã tự do, nhưng còng tay chưa mở, song giường quả thật cũng là chất liệu cứng, không nhìn ra được tổn hại rõ ràng nào.



"Biết tôi làm thế nào không?" Trì lão gia hỏi.



Ngô Sở Úy vừa rồi còn diễu võ giương oai, lúc này giống như con chuột lớn chạy loạn khắp nơi.



Trì lão gia túm lấy con chuột đó, xách áo y kéo lên giường, tay vuốt song giường âm u nói: "Trước khi cậu về nhà bố trí, tôi đã cưa đứt chỗ tiếp giáp của từng song giường rồi."



Ngô Sở Úy: "..."