Nghịch Tập

Chương 163 : Đây là muốn tạo phản sao?

Ngày đăng: 20:21 19/04/20


Uông Thạc chỉ ngủ hơn hai tiếng đã tỉnh, nghiêng người nhìn Khương Tiểu Soái.



Khương Tiểu Soái cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, đưa tay gãi trán, nghiêng người quay lưng về phía Uông Thạc. Nằm chưa bao lâu, cảm thấy không thoải mái lại xoay về, thuận tiện tặng một bạt tai lên mặt Uông Thạc.



Không phải Khương Tiểu Soái cố ý, hắn nằm mơ thấy Quách Thành Vũ kim ốc tàng "kiều".



Uông Thạc mài mài răng, đứng dậy xuống giường.



Khương Tiểu Soái nghe có tiếng nước trong phòng vệ sinh, lập tức tỉnh lại.



Má, tối qua mình không tắt nước sao?



Khương Tiểu Soái ngủ mơ màng, đã quên béng chuyện ai đó nửa đêm tự tiện xông vào nhà dân.



Lại trước cửa nhà vệ sinh, thấy Uông Thạc, lập tức đờ người, mất hồi lâu mới phản ứng lại.



Lần này hoàn toàn ngủ không nổi nữa, tựa vào cửa nhìn Uông Thạc dùng nước súc miệng vệ sinh.



"Này anh có phải có chút tật xấu không hả?" Khương Tiểu Soái hỏi.



Uông Thạc không hiểu: "Sao vậy?"



"Anh nói xem là sao? Anh đến chỗ tôi làm gì? Khách sạn và nhà khách đầy đường, nhất định phải đến chỗ tôi để tiết kiệm mấy trăm tệ sao!" Giọng điệu khá khách sáo.



Uông Thạc mở vòi nước rửa tay.



"Tôi cho anh biết, tôi ghét người khác dùng sản phẩm chăm sóc da của tôi."



Nếu thật muốn Khương Tiểu Soái tính toán kỹ lại, thì nửa chai sữa rửa mặt đó của hắn đều do Ngô Sở Úy xài.



"Yên tâm, tôi chỉ rửa tay thôi." Uông Thạc không đau không ngứa: "Thứ hai thứ tư thứ sáu tôi rửa mặt, thứ ba thứ năm thứ bảy tôi nghỉ ngơi, chủ nhật thì xem tâm trạng, hôm nay là thứ năm, coi như cậu may mắn."



Khương Tiểu Soái phản kích: "Năm đó ánh mắt Trì Sính thật tốt."



"Sao cậu không nói là ánh mắt Quách tử tốt?" Uông Thạc cố ý nhắc nhở.



Khương Tiểu Soái ngược lại rất nhẹ nhàng: "Vì người Quách tử thích không phải anh."



"Đây chính là nguyên nhân tôi đến đây cọ một đêm." Uông Thạc bước ra cửa nói với Khương Tiểu Soái: "Trong rất nhiều người, chỉ có cậu thông minh."



Nói xong đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, đã thấy Quách Thành Vũ đứng bên ngoài.
Khi Trì Sính chạy đến, Ngô Sở Úy giống như chó điên mắc bệnh chó dại bị người ta nhốt trong phòng không cho ra. Trì Sính đạp cửa xông vào, Ngô Sở Úy đang nằm trên giường thở ngược.



Tinh dầu thúc tình của Khương Tiểu Soái thật sự là hàng tốt, nhỏ một giọt đã có thể đảm bảo một đêm, huống chi cả chai đều rải dưới đất. Đừng nói Ngô Sở Úy không chịu nổi trêu chọc, cho dù là loại cáo già lươn lẹo như Trì Sính bước vào cũng thấy hơi choáng.



"Nóng quá... nóng quá..."



Từ khi Quách Thành Vũ đi đến giờ, đã gần năm sáu tiếng, vừa rồi Ngô Sở Úy còn có thể lao ra cửa lột quần áo người ta, bây giờ đã hoàn toàn không còn sức, chỉ có thể lăn lộn trên giường.



Khi Trì Sính ôm Ngô Sở Úy lên, Ngô Sở Úy đã không còn tỉnh táo.



Cương Tử lái xe, Trì Sính ôm Ngô Sở Úy ngồi ở ghế sau.



Sắc mặt Ngô Sở Úy đỏ bừng, ngực nóng cháy, không ngừng đổ mồ hôi, Trì Sính tức giận không chỗ trút, nhưng lại không kìm được đau lòng, chỉ có thể vừa lau mồ hôi cho y, vừa kiên nhẫn an ủi.



"Sắp về đến nhà rồi, lát nữa sẽ mát nhanh thôi."



Ngô Sở Úy đã cào ra ba đường máu trên da ngực của Trì Sính, lại banh áo hắn ra, vùi đầu vào trong cắn mạnh lên đầu nhũ hắn, trong hàm răng đều dính tơ máu.



Trì Sính cố nén không lên tiếng.



"Nóng quá... nóng quá..." Ngô Sở Úy lại rên rỉ.



Đừng nói y nóng, Cương Tử phía trước cũng đổ mồ hôi.



Trì Sính bóp mặt Ngô Sở Úy hỏi: "Úy Úy, cậu biết tôi là ai không?"



Ngô Sở Úy há miệng thở phì phò, nói mơ hồ không rõ: "Tôi muốn thao anh... tôi muốn thao anh..."



Nói xong liều mạng giãy dụa, mạnh bạo bứt hai nhúm tóc khỏi đầu Trì Sính.



Cương Tử nghẹn họng.



Vì câu này trước kia hắn cũng từng nghe rồi, lúc đó hắn còn nghĩ, lỡ đâu Ngô Sở Úy ý thức hỗn loạn, nói ra lời này trước mặt Trì Sính, hậu quả sẽ như thế nào.



"Tôi muốn thao anh..." Ngô Sở Úy lại gào lên.



Cương Tử nhịn không được rùng mình.



Trì Sính gắng nuốt xuống, trước mặt người ngoài vẫn không lên tiếng, mặc cho hình tượng của mình hoàn toàn điên đảo trước mặt thủ hạ, xanh mặt cố nén về đến nhà.