Nghịch Tập

Chương 165 : Khói súng cuồn cuộn

Ngày đăng: 20:21 19/04/20


Lâm Ngạn Duệ đi không bao lâu, Ngô Sở Úy liền nhận được một cuộc gọi, sau khi cúp máy cậu nói với Uông Thạc: "Chỗ tôi còn chút việc bận, không thể nói chuyện với anh nữa."



"Không sao, cậu đi làm việc đi." Uông Thạc nói: "Tôi uống xong ly trà này sẽ đi."



Ngô Sở Úy không nói thêm nữa, đi thẳng ra ngoài.



Kết quả, ở bên ngoài bận rộn hơn hai tiếng, đợi đến lúc về, phát hiện Uông Thạc vẫn chưa đi. Không chỉ chưa đi, còn tựa trên sô pha của cậu mà ngủ.



Ngô Sở Úy chửi thầm: Anh thật không biết xem mình là người ngoài nhỉ!



Nhưng, nghĩ thì nghĩ thế, Ngô Sở Úy vẫn rất tốt bụng, sợ Uông Thạc bị lạnh, tìm một cái áo phủ lên cho cậu. Sau đó ngồi vào bàn làm việc tiếp tục công tác, rất nhiều văn kiện cần xử lý, cũng không có hơi sức để ý đến Uông Thạc nữa.



Kết quả, Ngô Sở Úy tiếp tục bận rộn hơn một tiếng, Uông Thạc vẫn chưa tỉnh.



Ngô Sở Úy liếc mắt nhìn cậu ta, phát hiện tên này không phải cố ý giả ngủ vì muốn chọc giận người khác, mà thật sự ngủ rất ngon. Vừa rồi Ngô Sở Úy dịch gạt tàn, di chuyển bàn, cậu ta không hề động đậy chút nào.



Ngô Sở Úy oán thầm, tôi đã đủ vô tâm vô phế rồi, còn khe hở trong lòng anh thì đã đủ nhét anh trai của anh vào rồi!



Quay người lại đó, muốn đánh thức Uông Thạc, tay giơ lên rồi, đột nhiên ngừng lại giữa không trung. Đừng thấy tướng mạo Uông Thạc không có gì đặc biệt mà lầm, khi ngủ vẫn rất đáng yêu, lông mi giống như cái màn cửa nhỏ, vừa đen vừa dày phủ trên mắt.



Bỏ đi, để anh tự nhiên tỉnh luôn.



Ngô Sở Úy đứng lên định đi, đột nhiên bị Uông Thạc níu tay lại.



Nghiêng đầu qua, Uông Thạc đã tỉnh, lười biếng cười cười.



Cho dù trước đó từng thấy cậu ta và Trì Sính hẹn hò bên bờ hồ, bây giờ Ngô Sở Úy cũng không thể ghét cậu ta được. Ngô Sở Úy tự động chuyển sai lầm lên người Trì Sính, cho tình địch đủ tôn trọng và bao dung.



Uông Thạc lấy cái áo phủ trên người lên nhìn, hỏi: "Áo của cậu?"



Ngô Sở Úy gật đầu.



Uông Thạc không đau không ngứa nói: "Vừa nhìn đã biết là Trì Sính mua, trình độ thưởng thức của cậu ta nhiều năm nay vẫn không thay đổi, trước kia thích loại hoa văn mờ này, gần như mỗi cái áo đều có."



"Chỗ nào có hoa văn mờ?" Ngô Sở Úy hỏi.



Uông Thạc chỉ cho Ngô Sở Úy.



"Rõ ràng thế này cậu cũng không phát hiện?"
Thế là, Ngô Sở Úy liền nhảy nhảy sau lưng Uông Trẫm.



Sau đó, Uông Trẫm sắc bén quay người.



Lúc này Ngô Sở Úy đang nhảy, bị dọa không vững trọng tâm, tay vô thức quơ bậy, bắt được một tay duỗi ngang của Uông Trẫm...



Sau đó, cậu bị treo ở trên, hai chân lơ lửng.



Hơn nữa tay Uông Trẫm bị một độ nặng lớn như thế đè lên, vậy mà không hề cong lại, vẫn duỗi thẳng. Dưới ánh mắt chú mục kinh hãi của Ngô Sở Úy, nó còn chậm rãi nâng cao lên, kéo dài khoảng cách giữa hai chân Ngô Sở Úy với mặt đất.



Má ơi, cũng quá mạnh mẽ rồi đi!



Ngô Sở Úy cảm thấy thứ mình bắt được không phải cánh tay, mà là một cây xà đơn.



Sau đó, cậu lại phát hiện, kẹo đường gần ngay trước mắt, duỗi tay là có thể chạm vào.



Đợi khi Uông Trẫm đặt Ngô Sở Úy xuống, kẹo đường đã vào miệng Ngô Sở Úy rồi.



"Cảm ơn." Ngô Sở Úy cười híp mắt nói với Uông Trẫm.



Uông Trẫm vẫn vẻ mặt liệt như cũ, chăm chú nhìn Ngô Sở Úy ăn.



Uông Thạc đột nhiên sầm mặt bước qua, bước thẳng lên xe, rầm một tiếng đóng cửa lại.



"Em anh lên xe rồi, anh nên đi thôi." Ngô Sở Úy nói với thần tượng.



Uông Trẫm cuối cùng mở miệng, vẫn là câu đó.



"Tại sao cậu tên là Ngô Sở Úy?"



Ngô Sở Úy trợn mắt: "Này, anh bị sao vậy hả? Lần trước không phải tôi đã nói với anh rồi sao?"



Uông Trẫm không nói tiếp nữa, nhảy vọt lên, từ bên này xe "bay" qua bên kia xe, trực tiếp mở cửa chui vào.



"Người này..."



Ngô Sở Úy hừ một tiếng, nhai cây kẹo rôm rốp.