Nghịch Tập

Chương 167 : Phân tích tỉ mỉ

Ngày đăng: 20:21 19/04/20


Sau đó, Ngô Sở Úy lại phát hiện một điểm.



Tất cả những VCD và hình chụp này, không có cảnh nào Uông Thạc và Trì Sính ở một mình cùng nhau, dường như chỗ nào cũng có mặt Quách Thành Vũ. Dù vẫn có một vài cảnh chỉ có Uông Thạc và Trì Sính, nhưng cũng rất rõ ràng là không phải tự chụp, đều do người thứ ba cầm máy, người này hẳn là Quách Thành Vũ.



Điểm này thể hiện ở cuối mỗi đoạn video, liền có tiếng Quách Thành Vũ đưa ra cùng một câu hỏi.



"Tôi nói, vì sao hai người lần nào cũng đều nhờ tôi chụp? Tự chụp không được sao?"



Trì Sính rất thoải mái cười cười, "Tự chụp thì không thể thay đổi góc độ, lên hình không đẹp."



Về sau Quách Thành Vũ cũng không nói gì nữa, ba người cùng đi vào nhà Trì Sính, vui vẻ ngồi cùng một chỗ ăn uống nói chuyện phiếm, còn uống nhiều rượu. Có thể thấy, trong ba người bọn họ, Uông Thạc có tửu lượng tốt nhất, hai người kia nói chuyện đã bắt đầu lè nhè.



Ăn uống no đủ, ba người lại bắt đầu ồn ào, Quách Thành Vũ cầm máy quay phim, màn ảnh hướng về Trì Sính và Uông Thạc.



"Hôn môi, hôn môi..."



Sau đó Ngô Sở Úy chứng kiến Trì Sính say mê hôn hít Uông Thạc, màn ảnh kéo đến gần, gần đến nổi có thể thấy rõ hai người mút lấy lưỡi đối phương như thế nào. Ngô Sở Úy dường như với mỗi lần tiến vào, con mắt nheo lại chỉ còn một khe nhỏ, nhìn vào khuôn mặt gợi cảm, mị hoặc kia của Trì Sính.



"Cắn núm vú, nhanh lên nào, tôi muốn xem bú sữa mẹ." Quách Thành Vũ tính xấu nổi lên.



Sau đó, Trì Sính thật sự xốc vạt áo Uông Thạc lên và cắn lấy.



Ngô Sở Úy chợt cảm thấy Trì Sính cắn không phải ngực Uông Thạc, mà là ruột gan của mình, bị anh ta cắn đến máu thịt lẫn lộn. Dù vậy, cậu vẫn cố nén không nhìn xuống.



Giữa phim có một đoạn , là cảnh thức dậy vào buổi sáng, do Uông Thạc cầm máy quay.



Trì Sính thình lình ngồi xuống kề vai với Quách Thành Vũ.



"Tổng công đại nhân." Uông Thạc với giọng đùa giỡn nói với Trì Sính, "Hôn Quách Tử một cái, tôi muốn thấy cậu hôn Quách Tử."



Quách Thành Vũ híp mắt quay qua phía Uông Thạc cười cười, vẻ âm hiểm.



"Tổng công đại nhân" Trì Sính, cũng vòng tay qua cổ Quách Thành Vũ ghì chặt, mạnh mẽ kéo mắt anh ta lại gần, cười một cái, dùng bờ môi đón lấy làm môi mỏng của Quách Thành Vũ đang áp tới.



Ngô Sở Úy có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nặng nề của Uông Thạc, trái ngược hoàn toàn với giọng điệu đùa cợt của anh ta.



Nhưng Trì Sính thật sự say mê, say mê cắn lấy bờ môi Quách Thành Vũ.



Sau đó, màn ảnh thoáng run lên, lòng Ngô Sở Úy tâm thoáng run lên.



Tiếp sau đó, Trì Sính vẫn không rời đôi môi Quách Thành Vũ, mà lại tách hàm răng của anh ta, dùng đầu lưỡi tiến vào dò xét.



Quách Thành Vũ bóp chặt cổ Trì Sính, mạnh mẽ cùng anh ta đưa đẩy lưỡi.
"Trì Sính, mẹ kiếp!!"



Hai hàng nước mắt trượt đến mu bàn tay Trì Sính, tay cậu bất ngờ buông lỏng, Uông Thạc trượt rơi trên mặt đất.



Quách Thành Vũ đứng cách đó không xa, hai mắt đỏ ngầu nhìn chăm chú.



"Cậu không có ngủ với nó không?" Trì Sính đột nhiên nắm lấy cổ áo Uông Thạc, nâng cậu lên trước mặt mình, "Dù cậu gật đầu hay lắc đầu, chỉ cần cậu nói một tiếng, tôi sẽ tha thứ cho cậu."



"Anh không phải đã chứng kiến tất cả sao?" Uông Thạc nói.



Trì Sính hung hăng đem Uông Thạc ném xuống đất, quay đầu bước đi.



Tiếng khóc sau lưng khiến đêm tối trước mặt Trì Sính mở một lổ hổng lớn.



Quách Thành Vũ bước tới, ôm lấy Uông Thạc đưa lên xe của mình.



...



Ngô Sở Úy thật ra ở cách đó không xa, nhưng cậu đối mọi việc diễn ra lại không hay biết, trong mắt lúc này chỉ quan tâm đến thần tượng của mình.



"Chiều nay tôi đập đầu vào góc bàn, đầu u lên một cục lớn." Ngô Sở Úy nói, " Thiết Đầu Công của tôi coi như bỏ đi, nghe nói anh có thể dùng đầu phá tấm thép, tôi muốn bái anh làm thầy, học môn công phu này."



Không ngờ, Uông Trẫm nói: "Cái này hại cho thân thể, tôi sẽ dạy cậu cái khác."



Ngô Sở Úy hai mắt tỏa ánh sáng, "Thật sao? Lợi hại không? Dễ học không? Có thể dùng làm tuyệt chiêu không?"



Hỏi một tràng, Uông Trẫm cũng không có phản ứng.



Trực tiếp mở cửa xe, lấy ra một đôi bao tay cao su, thổi hơi vào, thổi xong bỏ vào trong xe, đóng cửa xe lại, tay cầm một cây kim thép, ngay trước mắt Ngô Sở Úy lóe lên một cái, sau đó dùng tay phát lực, kim thép xuyên qua cửa kính ô tô, bắn nổ bao tay cao su bên trong.



Ngô Sở Úy nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.



"Cái này... Cái này... Cái này... có phải mánh khóe gì không?"



Uông Trẫm lại biểu diễn lần tuyệt chiêu vừa rồi, kim thép xuyên thủy tinh.



Chân Ngô Sở Úy mềm nhũn, "Anh làm sao làm được vậy?"



"Kỹ xảo dùng lực." Uông Trẫm giải thích ngắn gọn.



Ngô Sở Úy túm lấy bàn tay to của anh ta, để lên tay mình quan sát một lúc, nói: "Có phải vừa rồi đã nhanh tay giấu cái gì đi đúng không?"