Nghịch Tập

Chương 168 : Chỉ hận gặp nhau quá muộn

Ngày đăng: 20:21 19/04/20


Sáng hôm sau, Ngô Sở Úy thức dậy, mặt trời rọi qua cửa sổ chiếu xuống mặt thảm, cả căn phòng đều sáng rõ. Rõ ràng là một ngày đẹp trời, nhưng Ngô Sở Úy lại cảm thấy u ám, tim đập thình thịch, như có cái gì ở trong ngực, cảm giác bị đè nén.



Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra lý do khiến mình cảm thấy áp lực.



Trì Sính đang im lặng đứng dựa vào phía đầu giường, áo ngủ mặc như không mặc, lộ ra cơ ngực vạm vỡ, chân mày nhíu chặt, mắt như một cái hố đen sâu không thấy đáy, nhìn không rõ tâm tình bên trong. Khóe miệng khẽ động, râu mọc lỉa chỉa như những lưỡi dao nhỏ dầy đặc, tựa như sẵn sàng chém bất cứ ai làm anh ta phật ý.



Ngô Sở Úy vốn không quan tâm với buổi họp mặt tối qua, vươn tay ôm lấy Trì Sính, dán nửa mặt vào ngực anh ta, tay theo chỗ hở nơi cổ áo luồn vào trong, vuốt ve bên hông và thắt lưng Trì Sính.



Cử chỉ thân thiết đó khiến khó chịu trong lòng Trì Sính giảm đi không ít.



"Tối qua làm gì?"



"Anh hỏi tôi hả?" Ngô Sở Úy lười biếng trả lời.



Trì Sính dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cậu, "Không phải sao?"



Ngô Sở Úy thẳng thắn nói: "Tôi cũng định đi đón anh, sợ anh uống say không thể lái xe. Sau đó nửa đường gặp được thần tượng, định chỉ nói chuyện vài câu. Kết quả phát hiện anh ta có một môn tuyệt kỹ, tôi đặc biệt thấy hứng thú nên bái sư học nghệ, nhờ anh ta chỉ môn công phu này."



Ngô Sở Úy thành thành thật thật giải thích, kể lại tỉ mỉ, không hề giấu giếm. Khiến Trì Sính không thể nói gì, muốn giận cũng không được, chỉ có thể im lặng, lại phô ra một nụ cười mê người, mắt mũi cứng đờ, hơi thở đều ngừng lại.



Ngô Sở Úy còn nói: "Anh không biết anh ta lợi hại thế nào đâu, có thể dùng kim sắt phá kính, lại còn ghim mảnh kính vỡ lên bao tay cao su ở đối diện! Anh chờ đó, để tôi lấy đạo cụ ra biểu diện cho anh xem. Thật sự đáng nể!"



Nói rồi, tìm lấy bao tay cao su, kim sắt, kính tối qua để trên giường.



"Quái, tôi nhớ để ở tủ đầu giường trước khi đi ngủ, đâu rồi ta? Trì Sính, anh thấy... đạo... đạo cụ... đâu không?"



Nói đến đó, Ngô Sở Úy liếc Trì Sính một cái, bỗng thấy mặt anh ta đã đen lại.



"Tôi ném đi rồi." Trì Sính nói.



Ngô Sở Úy vô cùng kinh ngạc, "Sao lại ném đi?"



"Cậu luyện nó làm gì?" Trì Sính trừng mắt, "Không hành hạ bản thân không được à?"



"Tôi thấy cũng hay mà!" Ngô Sở Úy bày ra dáng vẻ thản nhiên.



Lửa giận trong lòng Trì Sính lại nổi lên, "Là cậu thấy trò này hay, hay là thấy hắn chơi hay?"



Ngô Sở Úy cười hì hì, "Anh ta chơi cũng rất hay."



Mặt Trì Sính lạnh đến cực điểm, giọng như muốn bùng nổ.




"Wow." Ngô Sở Úy vỗ tay khen hay.



Uông Trẫm mặt không đổi đi tới phía sau Ngô Sở Úy, thân hình cao lớn ôm lấy cậu vào trong, tiếp tục cầm tay dạy cậu vẩy cổ tay bắn bao cát.



Năm phút sau, trên bao cát ghim một vòng kim sắt.



"Cậu tự gỡ ra đi." Uông Trẫm vỗ vỗ đầu Ngô Sở Úy.



Ngô Sở Úy nghe lời đi tới, gỡ từng cây từng cây ra, đến khi gỡ xong, kinh ngạc phát hiện các sợi tơ cát chảy xuống thành một vòng, cát chảy trên mặt đất tạo thành hình một chữ "Tâm".



Nhanh tay lấy điện thoại ra chụp một tấm.



Sau đó quét ai ánh mắt ngưỡng mộ về phía Uông Trẫm, "Có thể cho tôi xin số điện thoại của anh không?"



Uông Trẫm không để ý tới Ngô Sở Úy.



Ngô Sở Úy hơi thất vọng.



Trước khi đi, Uông Trẫm cầm một quả bóng trong tay về phía Ngô Sở Úy.



"Ba" một tiếng.



Quả bóng nổ tung, khiến Ngô Sở Úy giật mình.



Kết quả, quả bóng nổ, rơi ra một quả táo, rơi trúng đầu Ngô Sở Úy.



Sau khi Ngô Sở Úy cầm lấy, tim liền đập thình thịch.



"Cám ơn."



Uông Trẫm không nói gì thêm, nhìn Ngô Sở Úy đi khỏi.



Ngô Sở Úy đứng ở cửa thang máy, vừa muốn cắn một cái, bỗng phát hiện trên quả táo có rất nhiều lỗ nhỏ, như là do kim sắt ghim vào. Nhìn kỹ lại, những lỗ nhỏ này ghim thành một con số.



Rất rõ ràng, đây là số điện thoại của Uông Trẫm.



Ngô Sở Úy khó nén cảm động với tâm ý của Uông Trẫm, người này thật thú vị, lúc đầu Ngô Sở Úy định lưu số Uông Trẫm vào điện thoại, về nhà sẽ ghi nhớ kỹ, sau đó xóa đi, tránh để Trì Sính nhìn thấy. Kết quả Uông Trẫm trực tiếp khắc số lên quả táo, vì vậy, Ngô Sở Úy vội vã ăn quả táo, trước đó đã ghi nhớ kỹ số điện thoại.



Cắn vào một cái, trong lòng không khỏi xúc động, bà ngoại nó, gặp nhau quá muộn! !