Nghịch Tập

Chương 170 : Sĩ khả sát bất khả nhục

Ngày đăng: 20:21 19/04/20


* ( Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục)



Sự thật chứng minh, lời cảnh cáo của Trì Sính lại một lần nữa mất đi hiệu lực với Ngô Sở Úy.



Sau khi Ngô Sở Úy về đến công ty, vẫn tiếp tục luyện kim đâm qua thủy tinh của cậu ta, gần như thích thú đến mức quên ăn quên ngủ. Trừ những công việc bắt buộc cậu phải làm, những công việc khác đều để cho nhân viên làm, cậu chỉ một lòng luyện trò chơi này. Sau khi Khương Tiểu Soái mai phục nhiều ngày, cuối cùng cũng lộ diện.



Khương Tiểu Soái vừa bước xuống xe, đã nhận lấy vô số ánh mắt chú ý, trên đường đi từ cửa công ty lên tầng hai, gần như mọi người ai cũng quay lại nhìn cậu. Rất ra dáng sư phụ, bị vô số ánh mắt truy đuổi như thế, vẫn có thể giữ bình tĩnh, giữ gương mặt phong độ thu hút đi đến trước cửa phòng làm việc của đệ tử.



Cộc cộc cộc ! Gõ lên cửa liên tiếp.



Bên trong phòng làm việc cũng đáp lại ba tiếng bộp bộp bộp.



Khương Tiểu Soái ngây người, trực tiếp mở cửa xông vào.



Ngay tức thì bị cảnh tượng trước mặt dọa cho chấn động.



Trên tường treo đầy bóng bay, có cái vừa được bơm hơi, có cái đã nổ, hộp kim sắt còn bày loạn trên nền nhà, kim khí ánh lên đâu cũng thấy.



Ngô Sở Úy thỏa thích vẩy cổ tay trên một tấm bìa các tông, hiện tại cậu ta không trông chờ có thể xuyên qua lớp thủy tinh, chỉ cần xuyên qua tấm bìa các tông kia đâm vỡ bong bay là được.



"Tôi hỏi này... cậu đang làm gì đó ?"



Nghe thấy tiếng Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy vui vẻ hưng phấn quay đầu qua, vừa thấy người trước mắt liền kinh hãi.



Tạo hình của Khương Tiểu Soái cực chất, cặp kính BLANC & ECLARE kiểu cổ điển gọng đen khung vuông, tóc xoăn nhuộm màu vàng, mặc âu phục ba lớp và giày da kiểu thể thao, làm Ngô Sở Úy chói mắt.



"Mẹ nó, anh làm gì đấy?"



Ngô Sở Úy cầm tay Khương Tiểu Soái xoay qua xoay lại, nhìn lên nhìn xuống từ mọi khía cạnh.



"Câu dẫn kẻ ngốc đó!" Khương Tiểu Soái vui vẻ đáp.



Ngô Sở Úy giật lấy nhúm tóc quăn của anh ta, nói: "Câu dẫn kẻ ngốc làm gì?"



"Chơi chứ còn làm gì." Khương Tiểu Soái nói: "Bây giờ tất cả mọi người trong phòng khám đã giúp tôi đóng cửa rồi, tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế, không câu dẫn kẻ ngốc thì làm gì nữa? Mấy hôm trước tôi nhìn thấy một cậu bé rất dễ thương ở quán bar, vừa mười sáu mười bảy tuổi, da căng mịn tràn trề sức sống, có thể vắt ra sữa luôn ấy."



Ngô Sở Úy hừ cười một tiếng: "Tôi thấy mặt anh cũng có khi vắt ra sữa đó, Quách tử phải vắt máu trên mặt anh luôn."



Không có! Khương Tiểu Soái nói không đến nơi đến chốn, "Anh ta cũng không còn hơi sức đó, tình yêu tay ba đã đủ cho anh ta bận rộn ngập đầu rồi.



Ngô Sở Úy im lặng không nói.




Trì Sính trực tiếp tháo cà vạt, tay giữ sau cổ Ngô Sở Úy, dùng cà vạt bịt mắt cậu ta. Rồi lấy ga trải salon màu đen, bỏ Ngô Sở Úy quấn lại, lấy thắt lưng siết lại, vác lên đi ra ngoài.



Toàn bộ quá trình không quá ba phút.



Không ai biết Trì Sính mang theo Ngô Sở Úy đi, đều cho rằng Trì đại thiếu gia đích thân đến lấy hàng.



Trì Sính ấn Ngô Sở Úy vào xe, Ngô Sở Úy lúc này mới phản ứng lại kêu lớn.



"Anh... anh là ai hả? Anh muốn bắt cóc tôi sao?"



Trì Sính không nói gì, đen mặt khởi động xe.



Ngô Sở Úy nghe tiếng nổ máy, trong lòng càng hoảng.



"Tôi cho anh biết, Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, nhưng anh không thể động đến tiền trong công ty của tôi. Không thể động đến nguồn vốn công ty của tôi, không có cửa đâu!"



Trì Sính muốn đập cho cái con người thà rằng bị bắt cóc cũng không chịu lòi ra một xu một hào nào này.



Im lặng một lát, Ngô Sở Úy lại mở miệng.



"Đại ca, sao tôi nghe tiếng thở của anh hơi quen tai nhỉ?"



Trì Sính vẫn im lặng.



Ngô Sở Úy lại hỏi: "Đại ca, anh có phải là người nhà Trì lão gia không?"



Trì Sính không nói gì.



"Không phải hả..." Ngô Sở Úy lại hỏi: "Vậy anh họ gì ?"



Trì Sính cuối cùng cũng mở miệng:



"Đồ."



Còn có họ hả? Ngô Sở Úy lại hỏi: "Vậy anh tên gì?"



"Phu" ( Dịch là * đồ tể * người mổ lợn)



"..."