Nghịch Tập

Chương 180 : Ám hiệu

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Bà Ngô xuất viện, Ngô Sở Úy lại tới công ty làm việc, buổi tối thì về nhà với mẹ như trước.



Khương Tiểu Soái vừa nghe nói Ngô Sở Úy trở lại công ty, liền chạy ngay tới.



"Tình hình mẹ cậu sao rồi?"



Ngô Sở Úy cười nói: "Rất tốt, bệnh tình cơ bản đã được khống chế."



"Lần trước tôi vào bệnh viện thăm mẹ cậu, đã thấy có tinh thần hơn lúc mới vào viện, loại bệnh này ở trong bệnh viện lâu cũng không tốt. Hoàn cảnh bệnh viện, không bệnh cũng sinh ra bệnh, tâm tình tốt so với uống thuốc còn tốt hơn, không có việc gì thì ở cạnh mẹ cậu nhiều một chút."



Ngô Sở Úy gật đầu, "Tôi mỗi tối đều về nhà, mẹ tôi giờ giống như con nít, phải có tôi dỗ mới chịu ngủ."



"Đứa bé nhỏ, lão ngoan đồng sao."



Khương Tiểu Soái ngồi trên ghế sa lon nghỉ ngơi một lúc.



Ngô Sở Úy dọn dẹp phòng làm việc lại một chút, tuy mỗi ngày đều có người tới quét dọn, nhưng dù gì cũng là phòng của mình, có nhiều chỗ vẫn phải tự mình dọn dẹp mới thấy an tâm.



Trong khi lục lọi ngăn kéo, vô tình lại thấy cái đĩa CD.



Cầm lên nhìn, nói với Khương Tiểu Soái: "Tôi vẫn cảm thấy cái đĩa CD này có vấn đề."



"Có vấn đề gì?" Khương Tiểu Soái hỏi, "Không phải cậu đã xem rất nhiều lần sao? Đến cả số lần thở của hai người lúc ngủ cũng thuộc lòng rồi ấy chứ?"



"Chắc là tôi để sót gì đó." Ngô Sở Úy nói.



Khương Tiểu Soái thở dài, "Là do cậu muốn thấy sự việc tối hôm đó của Uông Thạc và Quách Thành Vũ, nhưng mà trong đây không có, cho nên mới cảm thấy sót gì đó, chứ thật ra cậu đều xem rồi."



"Cậu nói xem, có khi nào tôi xem một bản không đầy đủ không?"



Khương Tiểu Soái nhe răng, "Cậu hỏi ai đây? Tôi còn chưa xem qua bản gốc."



Ngô Sở Úy buồn bực, "Rõ ràng tôi đã chép lại tất cả rồi mà."



"Được rồi, nói về chuyện này." Khương Tiểu Soái vỗ tay Ngô Sở Úy, "Tôi có thể nói với cậu một sự thật."



"Sự thật gì?" Ngô Sở Úy hỏi.



Khương Tiểu Soái ngồi xuống, hắng giọng một cái, vẻ âm trầm nói: "Ngày đó Quách Tử đi tìm Uông Thạc, nói chuyện về vấn đề năm đó của hai người, Uông Thạc cơ bản đã thừa nhận nguyên nhân hành động phản bội Trì Sính là vì Quách Tử, còn về việc hai người bọn họ có xảy ra việc gì không, Uông Thạc không có thái độ rõ ràng."



"Cậu nói mấy lời này không phải là vô ích sao!" Ngô Sở Úy ngẫm nghĩ một lúc, nói: "Quách Tử này? Anh ta cũng là người trong cuộc! Có ngủ hay không anh ta cũng không biết sao?"




Ngô Sở Úy nói, "Anh ta luôn hỏi tôi vì sao gọi là Ngô Sở Úy."



Khương Tiểu Soái khẽ cười khúc khích, "Chắc chắn là do thích trêu cậu rồi! Có hứng thú với cậu, thấy cậu cũng thú vị, nên mới hỏi đi hỏi lại một câu."



Ngô Sở Úy bĩu môi, "Thật không?"



"Hay đó là một ám hiệu?" Khương Tiểu Soái cười hắc hắc, "Vậy anh ta mắc bệnh nghề nặng rồi, đến giao tiếp thường ngày cũng làm cho thần bí như vậy."



Ngô Sở Úy không nói.



Khương Tiểu Soái cố ý trêu cậu, "Cậu vì sao gọi là Ngô Sở Úy?"



"Biến đi." Ngô Sở Úy cười cười tặng Khương Tiểu Soái một quyền.



Sau đó, nằm dài lên bàn, tự nhiên lại khơi ra hỏi vấn đề nhàm chán này.



Tôi vì sao gọi là Ngô Sở Úy đây? Tôi vì sao đổi tên này? Bởi vì tôi lúc trước gọi là Ngô Kỳ Khung, bị bạn gái trước đây chê cười, bị đã kích, quyết định vùng lên, vì vậy mới sửa lại thành một cái tên khiến lòng người phấn chấn...



Suy nghĩ một chút, sắc mặt Ngô Sở Úy đột nhiên thay đổi.



Khương Tiểu Soái trong nháy mắt liền ý thức được gì đó.



Hai người bốn mắt nhìn nhau, trưng ra bộ dạng kinh khủng.



"Không lẽ anh ta biết vì sao cậu đổi tên?" Khương Tiểu Soái nói ra suy nghĩ trong lòng.



Tuy là Ngô Sở Úy cũng nghĩ như vậy, cùng Khương Tiểu Soái không hẹn mà cùng nói, lại khiến cậu một phen run bắn người.



"Nói cách khác, anh ta biết chuyện của tôi Nhạc Duyệt?"



Khương Tiểu Soái tiếp lời, "Uông Thạc nhất định cũng biết."



Ngô Sở Úy vừa nghĩ, Uông Thạc ở đây nửa năm...



Nửa năm a! Chuyện gì cũng có thể điều tra ra? Từ lần đầu cậu gặp Uông Trẫm, Uông Trẫm đã hỏi câu này, nói cách khác, Uông Thạc ngay từ đầu đã có chuẩn bị.



"Chẳng lẽ thật sự là ám hiệu?" Khương Tiểu Soái nghĩ không ra, "Nếu Uông Thạc biết, anh ta vì sao không vạch trần cậu?" Ngô Sở Úy kinh ngạc.



"Hẳn là chưa đến lúc."