Nghịch Tập

Chương 181 : Cầu đại thần ân sủng

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Nhá nhem tối, Uông Trẫm đưa ngài chuyên gia đi ăn, rồi đưa ngài đi xung quanh dạo một vòng thưởng thức cảnh đêm Bắc Kinh. Trở về nhà đã hơn mười hai giờ đêm, đúng thời điểm con ma cà rồng nhà mình hoạt động, Uông Thạc tinh thần tỉnh táo vô cùng dồi dào, nằm úp trên tấm thảm ở phòng khách cùng hai con rắn chơi đùa với chúng rất vui vẻ.



Uông Trẫm vừa đi đến, Uông Thạc mặt trầm xuống.



"Anh làm gì thế hả.?"



Uông Trẫm không để ý đến cậu ta, vẫn thản nhiên đi vào phòng thay quần áo.



Uông Thạc tức giận đi theo sau, đứng khoảng cách không xa nhìn Uông Trẫm từ từ cởi quần áo trên người xuống, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, trên mặt vẫn không biểu tình điều gì.



"Casbin có phải chính anh mời tới không?"



Uông Trẫm thuận miệng trả lời," Đúng."



"Con mẹ nó, anh rốt cuộc nghĩ cái gì thế hả?" Uông Thạc rống giận,"Anh có phải anh tôi không vậy.?"



Uông Trẫm mặc quần ở nhà vào, ở trần, cơ ngực hoàn mỹ quay hướng về phía mặt của Uông Thạc.



"Anh có là anh cậu hay không, thì chuyện anh giúp cậu ta không liên quan đến nhau. Giúp việc nhỏ coi như tình nghĩa, giúp việc lớn coi như đạo đức, cậu đối với cậu ta có bất đồng thì cũng không thể vì thế mà lại trút vạ lên người mẹ đang bệnh nặng của cậu ta."



"Ai nói với anh tôi muốn nói đến việc này." Uông Thạc nóng nảy,"Tôi giận chính là vì anh lừa gạt tôi."



Uông Trẫm không nói gì im lặng, mặt lạnh đi ra phòng khách uống nước.



Uông Thạc chặn ở bình nước trước, không cho Uông Trẫm rót, tiếp tục quay đến anh ta mắng.



"Ai không có đạo đức? Là tôi không có đạo đức hay là anh lòng dạ hẹp hòi.? Có điểm nào khác nhau? Đều như nhau cả thôi! Tôi có là người không rõ phải trái không nói lý lẽ thì cũng không đến mức ngăn cản anh mời người chữa bệnh cho mẹ cậu ta.!"



Uông Trẫm đẩy Uông Thạc sang một bên, tiếp tục rót nước.



"Ở trong lòng anh, có người em là tôi dù một chút không hả?"



Uông Trẫm không nói gì lấy cái chén đoạt về, hai hơi uống cạn, rồi để chén xuống xoay người đi đến salon.



Uông Thạc vẫn đi phía sau sang sảng nói.



"Gọi điện cho anh anh không nhận, nhắn tin anh không trả lời, cuối cùng lại còn tắt điện thoại. Anh đề phòng ai hả? Đề phòng tôi đấy hả? Sợ tôi nhúng tay phá hoại? Sợ đầu óc tôi giở trò xấu xa? Tôi thực sự thiếu đạo đức đến mức này hả? Uông Trẫm, hôm nay anh phải cho tôi lời giải thích, không thì việc này không thể để yên."



Uông Trẫm vẫn im lặng mở ngăn kéo.



"Anh vẫn không chịu mở miệng đúng không? Không còn lời nào thì để tôi gọi mẹ để mẹ chủ trì công đạo ( bảo vệ công lý),tôi muốn cho bà biết con trai bà để giúp người ngoài, mà đến cả em trai mình cũng đề phòng..."



Soạt!



Uông Trẫm trực tiếp dùng băng dính dán lên miệng Uông Thạc.



..........




Hôn chán hôn chê, Ngô Sở Úy mới đẩy Trì Sính ra," Thử quần tôi mua cho anh đi.



Trì Sính vốn không muốn thử, bởi hiện tại anh liền muốn cùng Ngô Sở Úy da thịt âu yếm, mặc rồi lại phải cởi. Nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Ngô Sở Úy, không thể làm gì khác hơn là nén lại cự vật rục rịch bật dậy ở phía dưới,cầm lấy quần mặc thử.



Nhân dịp Trì Sính thử quần Ngô Sở Úy cầm lấy điện thoại của anh ta xem một chút.



Trì Sính chưa bao giờ xóa tin nhắn, Uông Thạc gửi cho anh cái nào vẫn còn cái đó, hơn nữa đều đã đọc rồi.



Chờ Trì Sính mặc xong thì Ngô Sở Úy đã trả điện thoại về chỗ cũ.



Trì Sính có đôi chân dài, thẳng tăm tắp sừng sững đứng trước mặt Ngô Sở Úy, đường cong cơ thể săn chắc, quần co giãn bó sát cơ thể, trông rất hợp, vừa nhìn Ngô Sở Úy nước miếng văng khắp nơi nuốt còn chưa kịp nuốt xuống, kích thích đến tận óc.



Ôm mạnh một chân Trì Sính cắn một cái," Ba ba."



Trì Sính bị Ngô Sở Úy làm cho tâm can ngứa ngáy, chân to đá mông Ngô Sở Úy hai cái.



" Muốn được phang* đúng không?"



Ngô Sở Úy hai tay ôm chân kia, tiếp tục ôm lấy, hạ lưu cười nói một tiếng." Cầu xin "ba ba" ân sủng."



Sau đó liền bị Trì Sính đè lên giường, triệt để " Trừng phạt" một bữa.



Xuất ra mấy lần, Ngô Sở Úy và Trì Sính dựa vào đầu giường nghỉ ngơi một lúc.



"Tôi thấy Uông Thạc gửi tin nhắn cho anh." Nhô Sở Úy nói,"Anh sao lại không tức giận với tôi.?"



"Sao tôi lại phải tức giận với cậu?" Trì Sính hút một hơi thuốc rồi phả khỏi lên mặt Ngô Sở Úy,"Cậu không chạy đi tìm người ta, rõ ràng không nhờ người ta tìm bác sĩ cho, là anh ta tự muốn giúp đỡ, bác sĩ lại tốt như vậy chữa trị cho mẹ, tôi có gì mà không vui?."



Ngô Sở Úy miệng ngậm điếu thuốc cũng phả lên mặt Trì Sính rồi nói.



"Anh đối với tôi thật bao dung."



Trì Sính nhàn nhạt nói,"Tôi hoàn toàn không bao dung, tôi chỉ phẫn rõ phải trái."



Ngô Sở Úy bắt đầu thả ra làn khói im lìm," Đúng nhỉ, anh đối với tôi thật phân rõ trái phải....."



" Cậu mong muốn tôi nói không phân phải trái rõ ràng thật không.?" Trì Sính híp mắt nghiêng sang phía Ngô Sở Úy.



Ngô Sở Úy vội lắc lắc đầu, sau đó muốn nói gì đó nhưng lại ngưng lại.



Biết rất rõ ràng Uông Thạc không có tác dụng gì, nhưng Ngô Sở Úy lại không muốn đem chuyện Nhạc Duyệt làm rõ, lúc sợ Trì Sính sẽ tha thứ cho cậu, lúc lại sợ anh ta không tha thứ cho cậu, chẳng khác nào đưa mình vào bẫy của Uông Thạc, dù có tan xương lát thịt cậu cũng không muốn quỳ gối đầu hàng.



"Có chuyện gì thì nói mau, tôi lập tức hút xong điếu thuốc, không nắm chặt cơ hội lần sau không còn đâu."



Ngô Sở Úy trực tiếp rút điếu thuốc trên miệng Trì Sính ra, hung hăng hít hai hơi sau đó đem khói thổi vào trong miệng Trì Sính, đồng thời mê hoặc cả hai người.