Nghịch Tập

Chương 184 : Hiện tại bù cho cậu

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Ý là bù đắp cho Uông Thạc đấy..... ác không???



Sau một lúc im lặng như tờ, Trì Sính đột nhiên mở miệng, thanh âm tựa như tiếng niệm chú vang lên lúc nửa đêm, khủng bố khiến người khác tức lộn ruột.



"Sao không lại đây?"



Ngô Sở Úy nhìn một xấp thật dày "chứng cứ phạm tội" trong tay Trì Sính, thật thà trả lời.



"Không dám lại."



Trì Sính nheo mắt nhìn khắp người cậu, "Cậu còn có chuyện không dám làm sao?"



Ngô Sở Úy không nói gì.



"Lại đây." giọng Trì Sính vẫn còn nhẹ nhàng.



Ngô Sở Úy giây phút bước tới ấy mang theo một sự quả quyết.



Trì Sính thản nhiên nhìn Ngô Sở Úy bước từng bước tới gần, vẫn là bộ mặt đó, anh cho rằng vẻ mặt trên gương mặt đó vĩnh viễn không gạt được anh. Hiện tại xem ra, anh là tự mình cho là thế, khả năng nắm bắt người khác mà anh từng dương dương tự đắc này, đối với Ngô Sở Úy chỉ như trò cười.



"Đây đều là những chuyện đã diễn ra?" Trì Sính đem những "tổng kết kinh ngiệm" đặt vào tay Hèn Mọn Úy, "Cậu mau giải thích rõ ràng cho tôi."



Ngô Sở Úy cúi đầu nhìn trang giấy, ghi lại rõ ràng cặn kẽ kế hoạch của cậu lúc đầu, cũng như những lời chửi rủa và gièm pha Trì Sính.



Vốn dĩ đã nghĩ sẵn những lời giải thích, giờ bỗng nhận thấy, có nói gì cũng đều vô ích.



"Không phải anh đều thấy hết rồi sao?" Ngô Sở Úy nói.



Gương mặt âm trầm của Trì Sính chợt đen lại, cái bàn bị anh dùng chân đá văng hơn một thước, gương mặt thật thà của Ngô Sở Úy trong nháy mắt bị kéo lại trước mặt Trì Sính.



"Tôi thấy cái gì?" tiếng Trì Sính hô như sấm bên tai, "Tôi nhìn thấy gì?"



Ngô Sở Úy nói: "Thấy được mục đích tôi tiếp cận anh."



"Cậu và cô ta hai năm qua vẫn còn liên lạc? Hai năm nay cậu vẫn nhớ cô ta? Cậu vẫn muốn tái hợp với cô ta?"



Đau khổ trong mắt Trì Sính như hồng thủy gào thét, cả người còn có vô số sẹo lớn sẹo nhỏ thi nhau lồi ra, tựa như từng cây từng cây đinh ghim vào lòng Ngô Sở Úy, máu thịt lẫn lộn.



"Đúng vậy, anh nói đúng hết." Ngô Sở Úy thành thật thú nhận.



Giờ này phút này, Trì Sính muốn đem Ngô Sở Úy ra băm vằm, muốn đè cậu ra fuck cho đến chết, muốn đem cậu bỏ vào nồi nấu, nhìn cậu giãy dụa trong nước sôi kêu khóc thảm thiết, cuối cùng sẽ đem tất cả xương thịt trên người nuốt hết vào bụng.



Ánh mắt khó chịu của Trì Sính rực đỏ kịch liệt.



Thế nhưng khi tay anh nắm lấy cổ Ngô Sở Úy, cảm giác chạm vào da thịt quen thuộc, mọi thứ trong lòng ngay tức khắc sụp đổ.



"Tôi mặc kệ cậu ban đầu có mục đích, cậu nói cho tôi biết, từ đầu đến giờ, cậu có thật lòng yêu tôi không? Dù chỉ một ngày một phút một giây cũng được. Chỉ cần cậu gật đầu, mọi chuyện coi như bỏ qua."




Trì Sính lần thứ hai ngồi xổm người xuống, hai mắt đối diện mặt Uông Thạc, yên lặng nhìn một lúc.



"Thạc Thạc, tôi không yêu cậu."



Mặt Uông Thạc trong tích tắc không chút biểu tình.



Trì Sính lấy đĩa CD từ trong túi áo ra, đặt vào tay Uông Thạc.



"Tôi xem đoạn phim này rồi, tôi hiện giờ một chút hoài niệm cũng không có. Tôi vướng mắc đáp án này nhiều năm như vậy, giờ Ngô Sở Úy cho tôi đáp án. Tôi mới nhận ra, tôi thật sự không yêu cậu."



Uông Thạc kinh ngạc, nói không nên lời.



Tay Trì Sính an ủi trên mặt Uông Thạc hai cái, nói: "Hay là cậu cũng đã sớm không còn yêu tôi, chỉ vì đĩa CD này vẫn ở trong tay cậu, cậu mới mượn cớ không cam tâm."



"Trì Sính, anh thật độc ác." Uông Thạc nói.



Trì Sính trầm mắt nhìn cậu, "Không phải tôi ác, là Ngô Sở Úy ác, cậu ấy cắt đứt mọi khả năng tái hợp giữa tôi và cậu. Tôi hôm nay mới phát hiện, thật ra cậu rất đơn giản, nếu đem so với cậu ấy, cậu thật sự chưa đủ xấu xa*." ( Hư hỏng)



Uông Thạc khóc, "Bởi vì tôi yêu anh hơn cậu ta."



"Tôi biết." Trì Sính lấy tay lau nước mắt cho Uông Thạc, "Cậu ấy sở dĩ để mặc cậu đổ oan, tất cả những việc này chỉ là vì muốn tôi nhận thức rõ ràng hơn tôi quan tâm cậu ấy bao nhiêu, cậu ấy làm việc tốt cho cậu nhưng thật ra là muốn triệt để đá cậu ra khỏi trái tim tôi... Thế nhưng tôi thật sự yêu cậu ấy làm sao bây giờ?"



Uông Thạc khóc không thành tiếng.



Trì Sính ôm cậu thật chặc.



"Cậu không phải nói ta chỉ quan tâm vì sao cậu bỏ đi bảy năm, lại nhất quyết không hỏi vì sao cậu và Quách Tử làm ra việc đó sao? Hiện tại tôi cho cậu biết đáp án, bởi vì cậu thật sự đã làm tôi tổn thương, là do sự dứt khoát của cậu chứ không phải vì cậu phản bội. Tôi hận vì cậu không lời giải thích, liền bỏ đi bảy năm."



Uông Thạc thực sự hối hận, hối hận vì đến bản thân mình là ai cũng không biết.



"Trong lòng tôi cho tới giờ hoàn toàn không có lỗ hổng, sáu năm này đều hướng về cậu, mà cậu lại không bảo vệ nó. Giờ nó chạy mất, hoàn toàn thuộc về Ngô Sở Úy, vô luận cậu ấy tổn thương tôi bao nhiêu, trong lòng tôi cũng sẽ không cảm thấy gượng ép."



Nước mắt Uông Thạc không thể chảy ra.



"Anh đừng nói nữa."



Trì Sính hung hăng hôn vào miệng Tiểu Dấm Chua một cái.



"Đứa nhỏ này trả lại cho cậu, cậu đem đi đi."



Nói xong, tay vỗ đầu Uông Thạc một cái, xoay người đi ra ngoài.



Dứt khoát, kiên quyết.



Chấm dứt, tất cả.