Nghịch Tập

Chương 197 : EQ cao

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Ngô Sở Úy đi không bao lâu, Khương Tiểu Soái ngay lập tức đi tìm Quách Thành Vũ.



Quách Thành Vũ đang bận đem vườn rắn bán đi, tiện thể đem luôn mảnh đất này bán đi luôn, Khương Tiểu Soái cảm thấy buồn bực, liền hướng Quách Thành Vũ hỏi, "Đang tốt bán đi làm gì?"



"Gần đây đang thiếu tiền". Quách Thành Vũ nói.



Khương Tiểu Soái không tin, "Anh còn có lúc thiếu tiền hả?"



"Mua hai căn nhà, nói chính xác là mua một căn tặng một căn."



"Anh nhiều căn hộ như vậy, vẫn còn mua?"



Quách Thành Vũ nói, "Mua cho cậu."



Khương Tiểu Soái cho là anh ta đang đùa, kết quả nhìn vào ánh mắt Quách Thành Vũ mới đột nhiên phát hiện đây là sự thật.



"Đủ rồi...... tôi nói này, Quách Thành Vũ, con mẹ nó, anh đừng đem nó cho tôi, tôi cũng có nhà rồi."



Quách Thành Vũ không nói lời nào.



"Tôi cho anh biết này, coi như là anh tặng không, tôi cũng không cần, anh thích cho ai thì cho."



Quách Thành Vũ lên tiếng, "Yên tâm đi, nhà đã tặng rồi, cậu không cần phải nghĩ,"



Khương Tiểu Soái nhịn không được hỏi, "Tặng người nào?"



"Nhạc Duyệt".



"Nhạc Duyệt? Anh với cô ta thì liên quan gì đến nhau? Khoan đợi một lát......." Khương Tiểu Soái đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mắt lóe lên tia sáng, "Nhạc Duyệt không phải là anh mời tới hả?"



"Không phải vậy hả?" Quách Thành Vũ cười mỉm. (*Dịch câu này muốn chửi thề ghê... mỗi từ cỡ 10 nghĩa chọn mãi mới được.. )



"Náo loạn nửa ngày cô ta thật sự bị anh giam lại, không trách được Ngô Sở Úy có làm thế nào, nhờ cậy bao nhiêu quan hệ cũng không thể nào mà tìm được. Anh cũng quá nham hiểm!" Khương Tiểu Soái không nghĩ ra, "Anh làm sao lại muốn mượn cô ta phá hoại hả?"



"Ai bảo tôi mượn cô ta để phá hoại?" Quách Thành Vũ vặn lại. "Sự xuất hiện của cô ta đối với Ngô Sở Úy mà nói, không phải chuyện gì xấu gì cả, chẳng phải sao?"



Khương Tiểu Soái sững sờ bế tắc không nói lên lời.



Quách Thành Vũ lại nói, "Uông Thạc hại tôi bảy năm, tôi đâm cậu ta một dao, cũng không có gì quá đáng phải không?"
Kết quả, gương mặt trương phềnh kia lại không có.



Một lúc sau, Khương Tiểu Soái mới bình tĩnh trở lại huyết áp bình thường.



Cậu run rẩy hai chân đi tới trước cửa sổ, cả gan nhìn ra phía ngoài, bóng người cũng không có.



Ban nãy mặt người............



Khương Tiểu Soái toàn thân nôi da gà lên.



Cậu liền tâm hoảng ý loạn chạy vào phòng ngủ, cửa sổ hé ra một tấm poster bị gió thổi lẳng lặng rơi xuống từ phía ngoài lối đi bộ.



Khương Tiểu Soái ngay cả TV đều không xem, cũng không nghịch máy tính, liền chui vào ổ chăn.



Mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa bộp bộp bộp.



Khương Tiểu Soái chợt kinh hãi, lúc cậu ngồi dậy tiếng đập cửa lại ngừng.



Kết quả, khi cậu lại lấy tay kéo chăn trùm lên đầu, tiếng đập cửa lại vang lên, còn kèm theo âm trầm người phụ nữ khóc lóc....



"Con tôi, con trai của tôi, cuộc sống của con sao lại khổ sở như vậy hả?"



Khương Tiểu Soái ở trong chăn mồ hôi đầm đìa.



Lý Vượng ở bên ngoài ngáp.



Quách Thành Vũ cũng thật là, buổi tối không cho người ta ngủ, bắt cậu ta ở đây với một cái máy thu âm ở cửa nhà người ta phát tín hiệu, tốn năm tệ mua hoa quả khấn cúng tìm một bác gái thu một đoạn ghi âm.



Nhưng cách mỗi mười phút lại phát một lần, cứ một lần phát lại gõ cửa một lần.



Đến lần thứ chín, Khương Tiểu Soái sợ đến mệt lả.



Chờ lần thứ mười vang lên, Khương Tiểu Soái từ trên giường lăn xuống.



Lý Vượng hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi.



Cậu ta vừa mới đi, Khương Tiểu Soái liền lảo đảo chạy vào thang máy.