Nghịch Tập

Chương 196 : Mười tệ tiêu vặt

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Ngô Sở Úy và Trì Sính ở lại Hawaii thêm hai tuần nữa, lúc trở về đã là mười bảy tháng giêng, Tết âm lịch đã kết thúc hoàn toàn rồi, tất cả các đơn vị đều làm việc trở lại bình thường.



Công ty Ngô Sở Úy cũng chính thức buôn bán trở lại, từ lúc bà Ngô mất, mọi việc trong nội bộ công ty hầu hết đều do Lâm Ngạn Duệ phụ trách. Ngô Sở Úy dự định từ bây giờ những chuyện vụn vặt đều giao hết cho cậu ấy, còn mình sẽ đi khảo sát thị trường, làm công ty phát triển lên một tầm mới.



Khương Tiểu Soái mừng năm mới ở quê đã lên trở lại Bắc Kinh.



Ngô Sở Úy liền đi tìm cậu ta, phát hiện sau năm mới, hai người khác nhau hoàn toàn. Khương Tiểu Soái da trắng trẻo mượt mà lại béo lên trông thấy, Ngô Sở Úy thì đen và gầy hơn.



"Đi chơi thế nào?" Khương Tiểu Soái hỏi.



Ngô Sở Úy thờ ơ trả lời, "Thì có chuyện gì nữa chứ."



Có chuyện gì nữa là sao? Khương Tiểu Soái ánh mắt tà tà liếc nhìn Ngô Sở Úy, nhìn cậu vừa đen vừa gầy đi, mắt to tròn lại đầy khí thế hơn so với lúc trước. Làm cho đau thương khi bà Ngô mất của Ngô Sở Úy giảm đi nhiều như vậy, có thể thấy được Trì Sính đã tốn không ít thời gian và tâm tư.



"Cậu thế nào rồi hả?" Ngô Sở Úy hỏi.



Khương Tiểu Soái buông tay, "Tôi vẫn luôn như vậy thôi!" Ngô Sở Úy quay đầu lại nhìn chằm chằm Khương Tiểu Soái nói, "Này, có chuyện tôi vẫn muốn hỏi cậu, cậu và Quách tử, rốt cuộc có cái kia kia không hả?"



Khương Tiểu Soái cố ý giả ngu, "Cái nào hả.?"



Ngô Sở Úy hai tay nắm lại một chỗ, bàn tay nắm lại ngón trỏ thì chọc chọc vào giữa nắm tay dâm tà cố ý dùng tay ám chỉ mấy việc hạ lưu. (Thông ass ý..)



"Cái việc này này."



Khương Tiểu Soái cười khúc khích vui một chút, cho Ngô Sở Úy một câu trả lời rất lạnh.



"Không có."



Ngô Sở Úy khuôn mặt hơi nheo lại,"Chậm trễ cái gì nữa hả.?"



"Tôi còn chưa sốt ruột, cậu gấp gáp cái gì?"



Ngô Sở Úy bĩu môi, không lưu tình mà công kích Khương Tiểu Soái.



"Đạo đức giả hả? Cậu cũng không phải trai trinh, cậu cũng không phải thẳng nam. Cậu chưa từng nghe qua bài hát này sao? Trời còn vươn sắc xanh chiếu rọi mọi nơi, những bông hoa như mấy năm mới được một lần chúm chím đua nở, chim én mỹ lệ e ấp bay về phương nào, thanh xuân của chúng ta cũng như chim én bay mãi không trở lại, thanh xuân của tôi..........."



"Được, được, được...!!!" Khương Tiểu Soái cắt đứt lời Ngô Sở Úy," Đại ca à, cậu hát bài hát này với nói chuyện cùng tôi thế này có liên quan gì hả?"



"Có chứ!" Ngô Sở Úy giải thích cho Khương Tiểu Soái," Cậu không nghe ca từ ẩn chứa trong bài này sao? Những bông hoa chúm chím đua nở, không phải giống tiểu cúc của cậu đang mở rộng chờ người ta ân sủng hả, bao nhiêu năm rồi, tiểu cúc của cậu không có ai nhìn qua rồi. (Quá hạ lưu rồi Úy Úy ơi. Không liên quan gì đến nhau hết... )



Khương Tiểu Soái quýnh lên, quả nhiên, mọi bộ phận của con người đều không thể ngừng hoạt động, cơ thể không hoạt động liền sinh lười, đầu óc không hoạt động liền đần độn.



Mới mấy ngày trước thôi Uông Thạc trở về, đầu óc Ngô Sở Úy xoay chuyển mọi hướng! Lập kế hoạch tác chiến, mưu tính sâu xa. Kết quả bị người ta nuông chiều quá, dây thần kinh lại biến thành rễ cây cổ thụ.



Ngô Sở Úy đột nhiên nhớ tới cái gì đó, chọc chọc Khương Tiểu Soái.



"Này, nói cho cậu một chuyện này."



Khương Tiểu Soái nhìn Ngô Sở Úy, chờ cậu tiếp tục kể chuyện.




"Vậy anh ta thu nhập đen chủ yếu từ những phương diện nào.?"



"........"



Hai người trò chuyện một chút, đã đến cửa phòng làm việc của Trì Sính.



Đẩy cửa đi vào, Trì Sính đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra.



Ngô Sở Úy mở miệng hỏi, "Nghe nói đơn vị các anh phát quà.?"



Trì Sính căn bản không rõ ràng lắm việc này, bởi vì đồ của anh đều có người mang đến tận cửa, rất ít khi bản thân tự đi nhận. Cho nên anh thấy bên cạnh bốn người bốn giỏ hoa quả mới biết được phát quà.



"Ừ, cậu đi xem, có thích ăn cái này không?"



Ngô Sở Úy đi tìm, hai giỏ nho, hai giỏ lê, cậu cũng không quá thích ăn.



Có chút uể oải.



Trì Sính vừa nhìn cái ánh mắt này của Ngô Sở Úy, liền biết cậu không thích ăn đồ này.



Đi tới mở cái giỏ nhìn một cái, sau đó ôm lấy hai giỏ nho đi ra ngoài.



Ngồi trên xe, Ngô Sở Úy hỏi Trì Sính, "Anh mang cho ba mẹ anh giỏ quả này hả?"



Trì Sính lắc đầu, "Cho Quách tử, cậu ta thích ăn nho."



Ngô Sở Úy mặt trầm xuống không hé răng.



Lái qua một cái ngã rẽ, Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng.



"Tôi cũng thích ăn nho."



Trì Sính liếc nhìn cậu, quả nhiên đụng vào lòng dạ hẹp hòi.



"Cho Quách tử hai giỏ, tôi đưa cậu đi mua." (Này con không vui đâu nhé ba ba, không ăn cũng không muốn cho.. Không được cho. *Mặt xấu tính*. )



"Anh có tiền hả?" Ngô Sở Úy gãi đúng chỗ ngứa.



Trì Sính lấy tay với trong túi áo khoác, một tệ cũng không có, chỉ móc ra một túi đồ ăn vặt.



Ném cho Ngô Sở Úy.



Ngô Sở Úy vừa nhìn, là một túi bò khô, giá mười tệ. (Ý ba ba là có bao nhiêu tiền đều cho Úy Úy nhà mình hết, đồ không ăn được sao không mang cho người khác, con bớt giận rồi.. lại yêu rồi.. )



Tâm tình trong nháy mắt lại vui vẻ trở lại.



"Mình mang nho đến cho Quách tử đi.!"