Nghịch Tập

Chương 199 : Cái thế vô song

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Trước khi Trì Sính đi, Quách Thành Vũ đưa cho anh một cái thẻ ATM.



"Trong thẻ này còn chút tiền, cậu cầm lấy mà dùng tạm."



Trì Sính khóe miệng hiện lên một tia cười khẽ, "Được rồi, Tôi muốn lấy tiền từ chỗ của cậu ta không phải rất dễ dàng hay sao? Tôi chính là can tâm tình nguyện nhìn cậu ta tính toán chi li, coi như dỗ dành trẻ con."



Quách Thành Vũ vỗ vỗ vai Trì Sính.



"Đứa nhỏ này nhà cậu không dễ dụ."



Trì Sính đến khách sạn, Ngô Sở Úy vừa vặn từ bên trong đi ra, vai hơi nghiêng nghiêng choáng váng, vừa nhìn đã biết uống không ít.



Nội bộ công ty mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo hay tập thể phòng ban tổ chức ăn mừng, đều đặt ở khách sạn này. Lâu ngày, đến người quét dọn vệ sinh cũng quen mặt Ngô Sở Úy.



Mỗi lần thấy cậu đến đều hỏi, "Ông chủ Ngô có người yêu chưa hả?".



Ngô Sở Úy nói, "Chưa có, người nhanh nhanh mai cho tôi một người đi."



Bình thường không có Trì Sính ở đó, cậu đều trả lời như vậy, hôm nay Trì Sính tới, cậu vẫn trả lời như vậy.



Sau khi lên xe, bị Trì Sính tóm vào trong lòng, hai chân bị cưỡng bức tách ra, còn chưa kịp phản ứng, liền nếm được mùi vị món ngon-------------chân hổ hầm trứng vàng. (Tay ba ba Sính bóp trứng Úy Úy đó)



Ngô Sở Úy đau đến gào khóc lớn tiếng.



"Không có người yêu đúng không?" Trì Sính giọng nói âm trầm từ phía sau chuyền tới.



Ngô Sở Úy một bên kêu đau một bên cầu xin tha thứ.



"Có, có, có,... tôi nói sai."



Nhìn Ngô Sở Úy đau đến lông mày nheo lại tạo thành một đường thẳng, Trì Sính mới thả tay ra.



"Lần sau cậu mà nói như vậy nữa, tôi ngay lập tức đem cậu vào trong xe chơi, nửa thân trên của cậu vắt ra ngoài cửa sổ xe, cho mọi người nhìn thấy. Để mọi người nhớ luôn một lần, lần sau khỏi phải hỏi lại." (Phải thế thì Úy Úy mới bớt lẳng lơ.)



Ngô Sở Úy chậm chạp kẹp kẹp chân lại, đau đớn một hồi đi qua, nếu là ngày thường cậu khẳng định mặt xị ra trên đường về nhà. Nhưng hôm nay cậu uống rượu lại đặc biệt rộng lượng, hết đau cũng không mang thù tức giận, tiếp tục cùng Trì Sính cười cười nói nói.



Tắm rửa xong ngồi ở trên giường, Ngô Sở Úy cắn cắn đậu khô rang muối.



"Trước khi ngủ còn ăn cái gì, để đấy mai ăn."



Ngô Sở Úy nói, "Nhân dịp nó còn giòn thì phải ăn, không để ngày mai nó ỉu ăn không ngon."



"Cậu yên tâm, Bắc Kinh thời tiết khô như thế này, có để đến tuần sau cũng không ỉu được." Trì Sính ra vẻ muốn giật lại.




"Xem ra không quản cái miệng của cậu không thể được." (Màn H bắt đầu, lên giường trùm chăn đọc truyện, nhớ giấy và bịch máu.)



Ngô Sở Úy gào khóc kêu lên một tiếng, miệng đã bị Trì Sính dùng cự long lấp đầy. (Quả là khốc... SƯỚNG.. )



Đâm vào một cái sâu đến cuống họng, giữ cho miệng mở rộng hết cỡ trong thời gian dài, mức độ thống khổ như thế nào hoàn toàn có thể tưởng tượng được! Hơn nữa Trì Sính không những phần đầu to, mà thời gian cứng cũng lâu. Ngô Sở Úy khổ cực xì xụp cày cấy nửa ngày, ngoại trừ việc cự long càng lúc càng lớn, thì chẳng có một chút tiến triển nào.



Vì vậy, ảnh đế lại bắt đầu diễn. (Ý nói Úy Úy là diễn viên chuyên nghiệp)



Ngô Sở Úy hai hàng lông mày gắt gao tụ lại một chỗ, xung quanh mí mắt cố nặn ra nếp nhăn, mắt nheo lại, bên trong tràn đầy chịu đựng và thống khổ. Trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở khàn khàn, theo nhịp ra vào trong miệng mà cậu ta hát bài ca thảm thiết tang thương như bị ức hiếp. (Bà Sài Kê Đản cũng giỏi thật... em phải há miệng trước gương thử xem mắt nó nheo lại kiểu gì.. đến chết mất...)



Kết quả, Trì Sính bị vẻ mặt này kích thích thú tính tăng lên, bàn tay to túm gáy Ngô SỞ Úy hung hăng nhấn* một cái.



Sau đó thì biểu tình của Ngô Sở Úy không còn là giả bộ nữa. (Ngu thì phải chịu thôi, con ủng hộ ba ba Sính, đâm mạnh vào, chuyện vợ chồng còn đi kể cho người khác nghe... Úy Úy đúng là ngu vẫn hoàn ngu... haha.. thôi thế ba ba mới có cớ mà làm mấy chuyện hạ lưu này...)



Một hiệp qua đi, Ngô Sở Úy nước mắt giàn giụa, lúc này cảm xúc lớn nhất của cậu chính là: Một người bạn đáng tin hay không, không phải tình nghĩa sâu đậm như thế nào, mà phải xem cậu ta có phải kẻ ba hoa hay không.



Trì Sính nắm cằm Ngô Sở Úy hỏi, "JB chồng lớn hay không?"



Ngô Sở Úy bị một chữ "Chồng" làm hôn mê, hơn nữa nguyên do cũng là uống một chút rượu, rất lâu mới kịp phản ứng kịp. Chồng ở đâu? Ai là chồng?



"Đang hỏi cậu đó." Trì Sính đem mặt của Ngô Sở Úy xoay lại đối mặt với cự long, hỏi lại. "JB chồng có lớn hay không?"



Ngô Sở Úy trả lời một cách mỹ mãn tuyệt vời.



"Có một không hai."



Trì Sính cười ha ha, ôm Ngô Sở Úy hôn mấy cái.



"Vậy cậu ăn no không?"



Ngô Sở Úy gật đầu một cách nhanh chóng.



Trì Sính để tay Ngô Sở Úy nắm lấy cự vật của anh, ghé vào tai cậu hỏi, "Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"



Ngô Sở Úy thầm nghĩ: Anh có bao giờ thiếu hụt hay sao? Dường như vô tận dùng không thể cạn kiệt, may tôi là đàn ông, nếu tôi mà đổi thành phụ nữ thì chạy ra ngoài đường đều là con trai của anh.



Trì Sính đưa chân đến bên trong mông Ngô Sở Úy cọ cọ chà xát, hỏi, "Cái miệng nhỏ phía dưới ăn no rồi sao?"



Ngô Sở Úy một câu không nói, căn bản chưa từng ăn, thì no thế nào hả?



"Cho cậu một cơ hội, nếu cậu có thể giúp Quách tử mau chóng túm được sư phụ cậu, tôi liền thay đổi miệng cho cậu." Ngô Sở Úy gật đầu, không phải vì dâm đãng mà khuất phục uy quyền của Trì Sính, chính xác thì cậu cũng muốn đem Khương Tiểu Soái đưa lên giường Quách Thành Vũ.