Nghịch Tập

Chương 200 : Đại Bảo xuất kỳ chiêu

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Sáng hôm sau, quai hàm Ngô Sở Úy sưng lên.



Ăn gì cũng đau, nói cũng đau, nuốt nước bọt cũng muốn rơi nước mắt.



Nếu là người bình thường, đã sớm kêu khổ thấu trời. Nhưng đối với người lạc quan như Ngô Sở Úy, phản ứng đầu tiên không phải oán giận, mà là vui vẻ.



"May là ngày hôm qua ăn hết hai túi đậu khô rang muối, nếu không hôm nay muốn cũng không nhai được." (Úy rất tỉnh và đẹp trai.)



Hai ngày sau, Ngô Sở Úy vẫn âm thầm tìm cách dụ dỗ Khương Tiểu Soái, cậu so với Khương Tiểu Soái làm việc thận trọng hơn. Khương Tiểu Soái lúc đầu dụ dỗ cậu, hoàn toàn là dựa vào linh cảm, trong thời gian dài các biện pháp lần lượt thử qua, cuối cùng còn bị Quách Thành Vũ dắt mũi. Ngô Sở Úy không làm việc không chắc chắn, dùng phần lớn thời gian lên kế hoạch, tuy mất thời gian nhưng hiệu quả, khi mọi việc đều chuẩn bị kỹ càng mới ra tay, tranh thủ một chiêu hạ địch.



Ngô Sở Úy mỗi sáng ra khỏi cửa đều xem hoàng lịch, hôm nay cũng không ngoại lệ.



"Thích hợp đi săn."



Tốt rồi! Chính là hôm nay, Ngô Sở Úy võ trang đầy đủ đi đến phòng khám.



Khương Tiểu Soái đang quét dọn phòng khám, thấy một người đeo khẩu trang đi đến.



"Yô ngài bị cảm sao?" Khách khí hỏi.



Mí mắt Ngô Sở Úy vén lên, để lộ tròng mắt to có thể thấy rõ, Khương Tiểu Soái lúc này mới nhận ra.



"Không phải.........Cậu sao lại ăn mặc thế này?"



Khương Tiểu Soái định gỡ khẩu trang Ngô Sở Úy xuống, Ngô Sở Úy không cho gỡ.



"Không sao đâu, phòng khám của tôi đều khử độc mỗi ngày, không cần sợ có vi khuẩn."



Ngô Sở Úy cố sức mở miệng, "Không phải sợ vi khuẩn."



Khương Tiểu Soái cảm giác được hai má Ngô Sở Úy hơi sưng, lại hỏi: "Viêm tuyến nướt bọt sao?"



Ngô Sở Úy khoát khoát tay, bày ra vẻ mặt thống khổ ghé vào bàn khám bệnh.



"Rốt cuộc bị làm sao?" Ánh mắt Khương Tiểu Soái ân cần nhìn chăm chú Ngô Sở Úy.



Trong mắt Ngô Sở Úy thể hiện chua xót khổ sở bất tận.



Khương Tiểu Soái nổi nóng, "Cậu rốt cuộc có nói không?."



Ngô Sở Úy nói: "Tôi muốn chia tay với Trì Sính."


Khương Tiểu Soái với tay đoạy lấy điện thoại của cậu, tức giận nói, "Cậu có cần cuống cuồng vậy không? Cậu có cần vì chút tình cảm này, lại thành ra như vầy! Tôi cho cậu đến đây ở, là để cậu lơ đi anh ta, cậu lại chủ động gọi điện cho anh ta? Chẳng phải là cậu tự hạ thấp mình sao?"



Ngô Sở Úy thấy đuối lý, tiếp tục giật điện thoại với Khương Tiểu Soái.



"Cậu đưa đây! Tôi phải hỏi anh ta cho rõ, tôi hỏi xem anh ta nghĩ gì."



Khương Tiểu Soái cứng rắn, "Không được gọi, muốn gọi tôi gọi giùm cậu!"



Nói xong, Khương Tiểu Soái đi qua phòng khác, đánh phịch một cái lên cửa, khí thế cầm di động lên.



Kết quả, cậu gọi cho Trì Sính, một tiếng liền bắt máy.



"Trì Sính, con mẹ anh có phải là đàn ông không? Anh đánh Đại Úy ra như vậy? Trước đây tôi vẫn cảm thấy anh rất đàn ông , giờ mới phát hiện anh chỉ là một tên cặn bã!"



Kết quả, Trì Sính nghe xong, chỉ là yếu ớt nói ba chữ.



"Tiểu Soái à?"



Không biết vì sao, Khương Tiểu Soái nghe xong thấy cả người không được tự nhiên.



"Đã trễ vậy không đi ngủ, gọi điện cho tôi làm gì?"



Khương Tiểu Soái nổi nóng, "Anh nói xem tôi gọi cho anh làm gì? Đại Úy ở đang ở chỗ tôi đây!"



Trì Sính hoàn toàn không phản ứng với lời cậu nói, chỉ hỏi: "Cậu và Quách Tử vẫn chưa lên giường?"



"Anh hỏi cái này làm gì?"



Trì Sính nói: "Quan tâm độ rộng khít ở dưới của cậu một chút thôi."



Khương Tiểu Soái trong nháy mắt bị những lời này làm cho bối rối.



Chờ đến lúc cậu muốn trả lời Trì Sính, hỏi Trì Sính, bên kia đã cúp máy.



Trở lại phòng khách, thấy Ngô Sở Úy sững sờ tại chỗ, Khương Tiểu Soái đột nhiên có loại cảm giác tội lỗi.



"Anh ta bắt máy không?" Ngô Sở Úy hỏi.



Khương Tiểu Soái lắc đầu.



Ngô Sở Úy không nói gì nữa, lê bước chân nặng nề trở về phòng ngủ.