Nghịch Tập

Chương 204 : Lão lươn lẹo thu thập tiểu lươn lẹo

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Khương Tiểu Soái mặc áo ngủ rộng thùng thình, ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt bất động nhìn chằm chằm TV.



Quách Thành Vũ cũng hai mắt bất động nhìn cậu chằm chằm.



Rốt cục, Quách Thành Vũ nhịn không được, gương mặt cứng rắn tiến đến cổ Khương Tiểu Soái.



"Đừng phá, đừng phá, còn hai mươi phút thôi." Khương Tiểu Soái nói.



Tròng mắt Quách Thành Vũ toát ra ánh lửa đỏ ngầu.



"Nghiện vậy à?"



Khương Tiểu Soái gật đầu, "Phim này tôi chưa bỏ sót tập nào."



Nếu đạo diễn bộ phim nhìn thấy cảnh này, không biết sẽ cảm động bao nhiêu! Hai người này thật đã tu thành chính quả, giờ phút thần thánh cỡ nào rồi, vậy mà có thể nhịn xuống vì hai mươi mấy phút phim truyền hình.



Rốt cuộc, nhạc kết thúc cũng vang lên.



Quách Thành Vũ nhe răng cười một tiếng, một tay ôm lấy Khương Tiểu Soái vào lòng.



Kết quả, vừa muốn tiến hành, Khương Tiểu Soái lại nói: "Đợi một chút nữa, tôi còn muốn xem giới thiệu tập sau, chừng một phút, một phút thôi..." Dựng thẳng một ngón tay, vẻ cầu khẩn nhìn Quách Thành Vũ. (Khổ ông Quách quá.)



Bỏ đi, hơn hai mươi phút còn nhịn được, huống hồ chỉ một phút.



Khương Tiểu Soái lại chuyển ánh mắt lên màn hình, hào hứng theo dõi.



Trong lòng Quách Thành Vũ chua xót, cậu đối với chuyện thân mật của hai ta không chút để tâm sao? !



Vừa kết thúc phần giới thiệu, Khương Tiểu Soái không biết nhìn thấy gì, chợt vỗ một cái lên thành giường, cười ha ha.



"Tôi quên mất, hôm nay là cuối tuần, còn một tập nữa!"



"..."



Quách Thành Vũ đã nhìn ra, Khương Tiểu Soái xem phim là giả, né tránh mới là thật.



Bất quá cậu càng như vậy, Quách Thành Vũ càng thấy phấn khởi khó hiểu, bởi vì Khương Tiểu Soái càng kéo dài, chứng tỏ cậu thời gian dài không có làm chuyện ấy, trong lòng mới càng lo lắng.



Nghĩ vậy, Quách Thành Vũ ngược lại cũng không vội, vẫn đợi Khương Tiểu Soái thêm một tập.



Bất quá lần này anh không ngồi chờ cạnh Khương Tiểu Soái, mà đi lại trong phòng, làm một số thao tác chuẩn bị.



Khương Tiểu Soái ra vẻ là đang xem TV, thật ra mắt vẫn luôn liếc trộm Quách Thành Vũ, thấy anh lấy dầu bôi trơn, trong lòng có chút hồi hộp; thấy anh chọn bao cao su, trong lòng lại thêm hồi hộp, thấy anh chuẩn bị một đống lớn thuốc, trái tim từ lồng ngực như muốn vọt ra khỏi miệng.



Vừa đúng lúc, cảnh cuối phim lại vang lên.




Mặc kệ Khương Tiểu Soái giãy dụa, đầu lưỡi đặt lên cửa huyệt của Khương Tiểu Soái.



Khương Tiểu Soái lập tức phát ra tiếng nấc cùng tiếng rên rỉ dâm loạn, theo độ mạnh yếu của đầu lưỡi Quách Thành Vũ cảm giác thoải mái trỗi dậy, đầy khoái cảm. Vì không chịu nổi kích thích mãnh liệt liều mạng bò lên trước, mấy lần đều bị Quách Thành Vũ lôi trở lại tiếp tục chơi đùa.



"A a a... bắn ra..."



Khương Tiểu Soái kích động đến vặn vẹo cả mặt, rung động một hồi mới dừng lại.



Quách Thành Vũ còn chưa làm gì, Khương Tiểu Soái đã ra hai lần, anh rốt cuộc cũng nhận ra, đối với hàng lẳng lơ thì không thể khách khí. Nên tiến tới thì tiến tới, không thì chút nữa thể lực Khương Tiểu Soái sẽ hết sạch.



Cầm lấy dầu bôi trơn, đổ một ít lên tay.



Khương Tiểu Soái lại muốn trốn, bị Quách Thành Vũ đè lại, thử đưa một ngón tay vào.



"Chặt thật." Quách Thành Vũ thở ra nặng nề, "Cái mông còn rất hăng hái."



Chỉ là tưởng tượng đếm cảm giác bị nó bó chặt, trong quần Quách Thành Vũ lại căng lên mạnh mẽ, cự vật giật giật mấy cái.



Cho tới bây giờ, Khương Tiểu Soái cũng không dám liếc nhìn Quách Thành Vũ.



Ba ngón tay miễn cưỡng đi vào, Quách Thành Vũ liền kéo Khương Tiểu Soái đến bên người, để lưng cậu dán vào ngực, hai bàn tay to nắm lấy cặp chân cong cong của cậu, khiến mông cậu khẽ nâng lên, sau đó cự vật bên dưới hướng về phía trước tiến vào từng chút từng chút.



"Không được, đau, đau." Khương Tiểu Soái kêu rên một tiếng.



Quách Thành Vũ ngừng lại một chút, dịu dàng dụ dỗ nói, "Thả lỏng một chút."



Khương Tiểu Soái chậm rãi thả lỏng thần kinh, sư phụ chính là sư phụ, đau cũng ráng chịu đựng, không giống Ngô Sở Úy cứ liều mạng kêu khóc, càng kích thích ham muốn của người khác.



Rốt cuộc, vào gần nửa cây, Quách Thành Vũ dừng lại một lúc, chờ Khương Tiểu Soái thích ứng, mới bắt đầu chậm rãi cử động eo.



Lúc đầu, Khương Tiểu Soái còn đau không chịu nổi, chưa đến hai phút, cảm giác đau đớn liền chầm chậm biến mất không ít.



Thật ra, kỹ thuật của Quách Thành Vũ tương đối tốt, anh không thô bạo và mãnh liệt giống Trì Sính, anh chính là dùng sự khéo léo, mỗi lần ra vào đều vừa chĩnh xác vừa kiên quyết. Bất luận là thể trạng gì, chỉ cần lên giường Quách Thành Vũ, đều có thể vui vui vẻ vẻ thoải mái một phen.



Hỏa lực của Quách Thành Vũ khai hỏa, động tác nhanh chónh tăng lên.



Khoái cảm như mãnh thú, từng cơn từng cơn như sóng thần, cắn xé từng sợi dây thần kinh Khương Tiểu Soái.



"A... Sao lại có thứ cảm giác này... Thật thoải mái... A a..."



Khương Tiểu Soái thật không thể tin, bởi vì trải nghiệm tình dục của cậu đều dừng lại ở mấy năm trước, ấn tượng duy nhất chính là đau. Cậu luôn cho rằng, khoái cảm của người bên dưới chủ yếu là về mặt tâm lý, thoải mái cũng là tự tưởng tượng ra. Bởi vì cậu và Mạnh Thao làm rất nhiều lần, cho đến cùng, đều là đau đớn không thể chịu nổi. (Thế mà dâm đãng thế...)



Bây giờ, khu vực đó nhiều năm không đụng đến so với năm đó còn chặt hơn, mà Quách Thành Vũ so với tên cặn bã kia cũng lớn hơn hẳn, thế nhưng lại rất thoải mái, hơn nữa thoải mái còn rất mạnh mạnh mẽ mẽ, thoải mái đến nỗi Khương Tiểu Soái không biết trời đất, đầu óc mê man.