Nghịch Tập

Chương 211 : Tuyệt đối không chịu một chút thiệt thòi

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Trì Sính biết, Ngô Sở Úy tức giận.



Thực sự lúc Ngô Sở Úy nằm trên mặt đất bắt đầu gào khóc, Trì Sính ngay lập tức hối hận. Đây là lần đầu tiên anh không kìm chế được tính khí nóng nảy của mình, đem tức giận trong lòng phát tiết trên người anh yêu thương nhất.



Kỳ thực tim của anh không rộng lượng như vậy.



Hơn nữa chuyện liên quan đến Ngô Sở Úy, lòng của Trì Sính lại càng trở nên nhỏ nhen, nếu ai làm tổn thương cậu, sẽ khiến anh khốn khổ như bào da xẻ thịt, máu chảy lan tràn.



Hiện tại thì Trì Sính đang phải chịu loại đau đớn thống khổ này.



Nghe Cương Tử kể với Trì Sính chuyện năm đó Ngô Sở Úy bị ông ta ức hiếp, Trì Sính vẫn chưa thể khôi phục tinh thần. Mặc dù biết khó chịu về chuyện quá khứ thì cũng không có tác dụng gì , nhưng mỗi khi nhớ tới cảnh tượng Ngô Sở Úy bị ông ta đạp, bị ông ta ức hiếp, lòng của Trì Sính giống như có đinh đâm vào, thậm chí đau lòng đến nỗi oán hận sang cả Ngô Sở Úy.( Chỉ có khổ ba ba mình thôi...tối nay về với con nhé ba ba..)



Hận cậu vì sao trước đây lại mềm yếu như vậy, tại sao lại để người khác ức hiếp như thế.



Trì Sính hận không thể quay ngược thời gian, trở lại cái ngày hôm đấy, lúc ông ta ức hiếp Ngô Sở Úy đạp cho ông ta một đạp. Sau đó đem Ngô Sở Úy nhét vào túi quần, trực tiếp mang về ngôi nhà hiện tại họ đang ở. (Thế thì ba ba phải lấy một con mụ béo.. he he..)



Không nhìn nổi, không nghe nổi, không chịu nổi Ngô Sở Úy bị tí xíu ấm ức nào.



Nếu như bây giờ có người nói cho Trì Sính rằng, lúc ra đời Ngô Sở Úy gặp phải cảnh ngộ khó sinh, bị tử cung đè ép đến độ suýt ngạt thở, Trì Sính có thể cũng sẽ bực bội một trận. (Cái người này, trước con ghét ba ba lắm, nhưng giờ thì ba ba có làm gì con vẫn thích ba ba...)



Nghe dường như rất bốc đồng, hăng máu, nhưng đây chính là tâm trạng hiện tại của Trì Sính.



Tàn thuốc rơi đầy trên mũi giày, chân Trì Sính run rẩy, bước đến căn phòng bên cạnh của Ngô Sở Úy.



Cửa bị khóa.



Nhưng mà Trì Sính có chìa khóa, rất nhanh liền mở ra.



Ngô Sở Úy ngồi ở trên giường lưng quay về phía Trì Sính, một mình khó chịu tức giận.



Trì Sính đi tới, bàn tay to đặt lên đầu Ngô Sở Úy, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu.



"Buổi chiều nghe xong một chuyện, tâm trạng thật sự không thoải mái, cho nên......"



"Anh không cần nói." Ngô Sở Úy cắt ngang lời Trì Sính,"Tôi biết là bởi vì cái gì."



Trì Sính nheo nheo hai mắt,"Cậu biết?"



"Cương Tử gọi điện cho tôi." Ngô Sở Úy ánh mắt u ám buồn bực,"Cậu ta nói anh xem ảnh trước kia của tôi, sắc mặt trở nên rất kém, cậu ta sợ anh nghĩ không thoáng, bảo tôi khuyên giải anh."



Trì Sính, ". . ."
Trong chốc lát, nồi súp bốc hơi đã được bưng lên, đậu hũ trắng nõn vẫn ở bên trong sôi sùng sục.



Trì Sính gắp một miếng, đưa tới trong bát Trương Bảo Quý.



"Ôi, cám ơn cháu trai ta." Trương Bảo Quý vẻ mặt tươi cười,"Để nguội lát nữa ăn."



(Cháu cái ông già nhà ông.)



Không ngờ, Trì Sính lại nói."Đậu hũ nhân lúc nóng ăn mới ngon."



Trương Bảo Quý không nói hai lời, trực tiếp đem đậu hũ bỏ vào trong miệng. Còn không kịp nhai, đã bị nóng đến bỏng đầu lưỡi, tê rát, vừa muốn phun ra, chợt nghe tiếng Trì Sính hỏi.



"Ăn ngon hay không?"



Trương Bảo Quý ực một cái nuốt xuống, bên trong vách thực quản bị bỏng rát như sắp phun máu, hơn nửa ngày mới thốt ra hai chữ.



"Ăn ngon."



Trì Sính ung dung thản nhiên đem chiếc đũa đưa vào trong nồi, lại vớt ra một miếng đậu hũ.



"Ăn ngon thì ăn thêm một miếng đi."



Trương Bảo Quý, "........"



Món ăn chưa ăn được một nửa, Trương Bảo Quý cũng bởi vì đau dạ dày khó nhịn, còng lưng đi vào nhà vệ sinh.



Trì Sính bình tĩnh đi theo sau.



Trương Bảo Quý đi gấp, không cảm giác phía sau có tiếng bước chân, lúc ông ta ý thức được, một lực mạnh đánh úp phía sau lưng của ông ta. Thân thể ông ta thoáng lay động, bụng nặng nề đập vào cạnh bồn rửa tay, bên trong đậu hũ nóng một trận xáo trộn dồn lên. Lại một đạp mạnh mẽ tới, đậu hũ nóng không kịp đi xuống dạ dày, liền vọt lên cổ họng, toàn bộ nôn trên mũi giày của Trì Sính.



Ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt Trương Bảo Quý chợt thay đổi.



"Trì thiếu gia, thật xin lỗi, tôi đây......."



Nói xong rút khăn giấy đưa cho Trì Sính lau giày.



Không ngờ, Trì Sính cúi người bóp cổ tay của Trương Bảo Quý lại, giọng nói tà ác phun ra.



"Nó ở đâu đi ra, thì để nó trở về chỗ đấy đi."