Nghịch Tập

Chương 212 : Tôi thấy hết rồi

Ngày đăng: 20:22 19/04/20


Mấy miếng đậu hũ, dày vò Trương Bảo Quý khổ không thể tả.



Thực quản và dạ dày ông ta đều bị bỏng, mấy ngày nay một mực truyền nước biển trong bệnh viện, không chỉ lúc ăn khó chịu, ngay cả hít thở cũng phải chịu trận trận co rút đau đớn. Mỗi khi ho khan, lồng ngực như bị chày hung hăng giã, quả thực muốn lấy mạng già của ông.



Đây đều là thứ yếu, đau khổ nhất chủ yếu đến từ phương diện tâm lý.



Mấy ngày nay, trong đầu Trương Bảo Quý thường hiện lên phòng vệ sinh hôm đó, cảnh ông cúi xuống chân Trì Sính liếm bãi nôn. Nhục nhã loại này, đối với người trung niên năm mươi tuổi mà nói chính là có tính tàn phá nặng nề, đã tạo ra trong lòng ông ta một bóng ma, cả đời không thể tan đi.



Ông không rõ, bản thân không oán không thù với Trì Sính, vì sao lại bị hắn đối đãi như vậy?



Mặc dù Trì Sính ỷ vào gia thế hiển hách, muốn làm xằng làm bậy, nhưng anh ta cũng phải có lý do gì chứ?



Còn có Ngô Sở Úy, Trương Bảo Quý luôn cảm thấy người này có vấn đề, cho dù Ngô Sở Úy nhiều lần khẳng định cậu không quen biết với Trương Bảo Quý, nhưng Trương Bảo Quý vẫn như trước nghĩ giữa hai người có liên quan.



Để biết rõ chân tướng, ông ta cho người âm thầm điều tra Ngô Sở Úy.



Khi ông ta biết Ngô Sở Úy chính là năm đó đổi tên từ Ngô Kỳ Khung, liền kinh ngạc đến lời gì cũng đều không nói ra được. Kỳ thực ông ta ngay từ đầu gặp Ngô Sở Úy, trong đầu đã hiện ra hình bóng Ngô Kỳ Khung, nhưng ông ta cho rằng khí chất hai người khác nhau quá xa, cơ bản không thể nào là một người.



Nhưng sự tình hết lần này tới lần khác lại trùng hợp như vậy.



Lúc trước bị ông xem như cỏ rác, bây giờ lại trở thành chủ công ty tuổi trẻ tài cao, nổi tiếng không nói, còn dính dáng với tiền đồ của ông.



Hai hôm nay, Trương Bảo Quý mỗi khi nhớ tới cách đối xử với Ngô Sở Úy lúc trước, trong lòng liền vô cùng sợ.



Nhưng bảo ông ta sớm dứt ra, bỏ qua cơ hội thăng chức tốt như thế, ông vẫn không cam lòng. Dù sao nhịn nhiều năm như vậy, vì cái vị trí này, nhục nhã bao nhiêu đều trải qua, dù nguy hiểm hơn nữa cũng phải tiếp tục tiến tới.



Vì vậy thân thể vừa khôi phục chút ít, Trương Bảo Quý lại đi tìm Ngô Sở Úy.



Lần này, ông ta xách theo mấy thứ đồ vật, mang theo thành ý tràn đầy mà đến.



Ngô Sở Úy vẫn là thái độ ôn hòa, không có chút dấu hiệu ôm hận trong lòng chờ trả thù, cũng không có ý gì thể hiện vẻ hiềm khích lúc trước, hoàn toàn xem Trương Bảo Quý là người xa lạ.



"Tiểu Ngô à, cậu làm ở chỗ tôi ba năm, tôi thừa nhận, ba năm đó cậu chịu không ít uất ức. Tôi nghĩ cũng vì việc này, cậu mới phủ nhận không quen biết tôi?"



Ngô Sở Úy cười nhạt một tiếng, "Ông suy nghĩ nhiều rồi, tôi ngay từ đầu thật sự không nhận ra."



"Cậu quả thật đã trưởng thành." Trương Bảo Quý nói.



Ngô Sở Úy nói: "Là do hoàn cảnh ép buộc thôi."



"Tôi cũng không vòng vo với cậu, tôi tới đây là muốn nhờ cậu một chuyện, công ty chúng tôi sắp đấu thầu một công trình, công trình này liên quan đến tương lai phát triển của công ty chúng tôi, đối với chúng tôi mà nói ý nghĩa rất quan trọng. Tôi nghe nói Trì Sính đang ở hậu trường nắm quyền quyết định xét duyệt công trình này, quan hệ giữa cậu và Trì thiếu gia tốt như vậy, tôi muốn nhờ giúp tôi một việc, khuyên cậu ấy giao hạng mục này cho công ty chúng tôi thực hiện."



Ngô Sở Úy thản nhiên cười, "Ông cũng quá coi trọng tôi rồi, chuyện lớn như vậy tôi cũng không dám nhúng tay."



Trương Bảo Quý đưa một hộp quà tinh phẩm đến trước mặt Ngô Sở Úy, vẻ mặt tươi cười nói: "Tôi nghe nói cậu thích ăn điểm tâm, cố ý mang cho cậu một hộp bánh đậu xanh, cậu nếm thử xem có hợp khẩu vị không."
Quách Thành Vũ trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.



Ngô Sở Úy vẫn đuổi theo tới cửa công ty, đến khi Quách Thành Vũ lên xe, cậu còn ghé vào cửa sổ xe năn nỉ, "50% được không? Tôi bớt nửa giá, anh đừng đến nhà tôi."



Quách Thành Vũ nổ máy xe, Ngô Sở Úy rốt cục khẩn trương.



"Tôi biết rồi, 70%!"



Quách Thành Vũ một cước nhấn ga chạy đi.



Ngô Sở Úy ở phía sau hô to, "Tôi không lấy tiền nữa, anh quay lại đi!"



Quách Thành Vũ nhìn bộ dáng phất tay, hét to của Ngô Sở Úy ở kính chiếu hậu, trong lòng vui vẻ.



Tan ca buổi tối, Trì Sính tới đón Ngô Sở Úy.



Sau khi lên xe, Quách Thành Vũ gọi điện tới.



"Alo, Quách Tử à?"



Ngô Sở Úy vừa nghe hai chữ "Quách Tử", cả người như bị kéo chặt.



Trì Sính ừ ừ hai tiếng, tắt máy.



Quay đầu nói với Ngô Sở Úy: "Quách Tử nói tối nay muốn tới chỗ chúng ta, có thể sẽ mang theo Khương Tiểu Soái, lát nữa tôi đi mua một ít đồ ăn, đem về để cậu ta xuống bếp."



Ngô Sở Úy cố gắng lộ vẻ tươi cười.



"Thật là tốt quá."



Trì Sính lái xe thẳng đến siêu thị.



Lúc vào siêu thị, tinh thần Ngô Sở Úy ngơ ngác, chọn khoai tây cũng chọn gần mười phút. Không phải chê hình dạng không được tròn, thì chê vỏ không trơn bóng. Khó khăn lắm mới chọn được một củ vừa mắt, lại bị Ngô Sở Úy chê già, liền ném trở về trên kệ hàng.



Tới khi Trì Sính hoàn toàn nổi giận, tự mình lựa chọn, trong chốc lát liền mua đầy xe.



"Đi, ra tính tiền."



"Tôi còn có đồ chưa mua." Ngô Sở Úy nói.



Trì Sính hất hất cằm, ý bảo Ngô Sở Úy nhanh đi lấy.



Kết quả, Ngô Sở Úy dạo một vòng lại một vòng, một vòng lại một vòng, hơn nửa giờ, nếu Trì Sính không mạnh mẽ ép cậu đẩy xe ra quầy tính tiền, cậu còn lằng nhằng dây dưa nữa.